Tỳ thổ chép miệng: “Chậc, kỳ thật ăn nồi lẩu hôm nay, ngoại trừ cay ra, vị cũng không tồi, ngẫu nhiên vẫn có thể ăn được một bữa mà.”
Tâm hỏa tức giận nói: “Được, đến lúc đó ngươi đừng có kêu gào ầm ĩ với ta, hừ!”
Tỳ thổ tỏ vẻ cố ý không nghe hiểu lời tâm hỏa nói: “Ừm ừm, hôm nay chỉ là đột nhiên bị dọa một chút thôi, bằng không khẳng định là ta sẽ không kêu.”
Tâm hỏa bày ra vẻ mặt không biết nên nói gì, mà nó cũng lập tức nhận ra Trần Khánh ở một bên vừa lén lút nở nụ cười vui vẻ.
Điều này trực tiếp làm ảnh hưởng đến thể diện của tâm hỏa là nó, khiến cho càng thêm khó nhịn nổi.
Phải biết rằng, những kẻ kiêu ngạo như nó sợ nhất chính là dạng người thành thật như tỳ thổ kia.
Một kẻ thích đưa ra câu đố, còn một kẻ lỗ mãng chẳng chịu suy nghĩ gì… đúng là nửa câu cũng không đoán ra nổi.
“Cười cái gì mà cười, còn cười nữa thì đừng mong sống!” Tâm hỏa bực bội, lập tức rít gào với Trần Khánh, hiện tại nó giống hệt như một đứa nhỏ chết vì sĩ diện, chỉ thiếu duy nhất một cái bậc thang.
“Ta sai rồi, thực xin lỗi, lần sau không dám nữa.” Trần Khánh thức thời xin lỗi tâm hỏa, nhưng rất nhanh hắn lại bắt đầu chuyển đề tài: “À? Tâm hỏa, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
Cơn tức giận của tâm hỏa tới mau mà đi cũng mau, vừa nghe Trần Khánh muốn hỏi mình vấn đề, nó liền hừ hừ nói: “Hừ, hỏi đi.”
Trần Khánh nói: “Ngươi nói xem sau khi cấy ghép tim, phản ứng bài dị có khả năng bị loại bỏ hoàn toàn nếu được điều trị bằng trung y hay không?”
Tâm hỏa nhíu mày: “Ngươi muốn hỏi lão gia tử đã từng tham gia quân ngũ kia có thể chữa khỏi được hay không?”
Trần Khánh không phủ nhận: “Cũng không nhất định phải chữa khỏi cho lão gia tử kia, ta chỉ muốn hỏi để lỡ như sau này cũng gặp phải bệnh nhân tương tự như vậy, thì rốt cuộc nên áp dụng biện pháp bảo thủ để đối phương duy trì chất lượng sinh hoạt, hay là trực tiếp tìm cách chữa trị. Ta biết chuyện này rất khó, nhưng … rốt cuộc là có một tia khả năng như vậy hay không?”
Tâm hỏa khẳng định: “Không có, Thần của ta trải rộng toàn thân, mấy người chúng nó đều nghe theo lệnh của ta, nếu ngươi đổi một cái tâm hỏa lại đây, sẽ có vài vấn đề xảy ra. Đầu tiên, ngươi sẽ không có khả năng thay đổi toàn bộ, bởi vì tâm hỏa khác chỉ tới đây dưới trạng thái là một trái tim thôi, ngươi vốn không thể dời toàn bộ Thần chất chứa trong nó tới đây, cho nên hai Thần đánh nhau tuyệt đối không có cách nào hòa giải.”
Trần Khánh nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Trên thực tế, hắn đã đoán được kết quả này từ trước rồi, chỉ muốn nhìn xem tâm hỏa của bản thân có thể đưa ra một góc nhìn khác hay không thôi, nếu có, đối phương cũng có thể cung cấp cho hắn một hướng ý nghĩ khác.
Nhưng xem ra không có rồi… đúng là trung y đã hiểu thấu lục phủ ngũ tạng, và ở trong ngũ tạng, tâm hỏa là cơ quan duy nhất không có chữ nguyệt [1], kỳ thật điều này đã rõ ràng rồi, nghĩa là từ khi người xưa tạo chữ, bọn họ đã biết tâm vốn không phải là một cơ quan mang thực chất, trái tim chỉ là một nơi để nó thực hiện chức năng của mình thôi.
[1] : chữ nguyệt (月), can - 肝, tỳ - 脾, phế - 肺, thận 肾. Có thể nhận thấy 4 trong ngũ tạng đều có chứa chữ nguyệt, nhưng tâm - 心 lại không có chữ nguyệt.
Mà theo cách nhìn của trung y, giải phẫu trái tim nên gọi là tâm bào, cũng chính là kinh mạch tim, Hoàng Đế Nội Kinh gọi nó là Thiên Trung.
Thời Nguyên triều có một vị trung y tên là Cát Ung đã từng đưa ra lý luận này rồi, ông ấy cho rằng tâm bào cũng là một trong số những cơ quan nội tạng. Và một con người nên có lục phủ lục tạng, mà không phải là lục phủ ngũ tạng.
Thêm nữa, trong Hoàng Đế Nội Kinh cũng nói con người có thập nhị cung, đã xếp Thiên Trung (tâm bào) vào bên trong.
Nhưng bởi vì lục phủ ngũ tạng vốn vô cùng phổ biến, lại phù hợp với nhận thức của mọi người, cho nên khái niệm lục phủ lục tạng không được lưu truyền rộng rãi, kinh mạch màng tim cũng trở thành cơ quan nội tạng lão Lục bị che giấu kia.
Nhưng trên thực tế, tác dụng của nó lại cực kỳ quan trọng.
Trong Hoàng Đế Nội Kinh gọi nó là cơ quan thần sứ. Nói nó là cơ quan bảo vệ và giữ gìn tâm trong số những cơ quan nội tạng khác. Nó có thể ngăn địch trước cửa, cũng có thể truyền tải tâm tình và mệnh lệnh của tâm, giống như Ngự lâm quân trong hoàng cung vậy.
Ngự lâm quân ngăn cản được người khác, nhưng không ngăn được Hoàng đế, đương nhiên tâm hỏa sẽ không chỉ dừng lại ở trái tim, cho nên, chỉ thay đổi kinh mạch màng tim thôi, căn bản là không thể giải quyết được vấn đề.
“Vậy cấy ghép nội tạng khác, ví dụ như thận thì sao?” Trần Khánh nói.
Tâm hỏa dừng lại một chút mới trả lời: “Ta cũng không chắc chắn lắm, nhưng nếu thật sự thay đổi thận thủy, có lẽ phản ứng bài dị sẽ không mạnh như vậy, nhưng ta khẳng định là các ngươi cũng không thể khống chế được thận thủy này, thậm chí nó còn có thể chủ động công kích ta nữa. Trải qua một quãng thời gian dài sau đó, trí nhớ của ngươi có thể sẽ bị thận thủy này khống chế, tính tình cũng có thể thay đổi. Đến lúc ấy, có lẽ thứ từ bên ngoài này sẽ thay đổi ta cùng đám can tỳ phế bọn chúng, về phần kết quả sẽ như thế nào, ta cũng không biết.”
Đúng vậy.
Có không ít tin tức được đưa lên mạng có nói rằng, sau khi những bệnh nhân được thay thận, bệnh tật thì khỏi hẳn rồi nhưng không hiểu vì sao trong đầu lại xuất hiện ký ức khác lạ, thậm chí tính cách cũng càng ngày càng thay đổi.
Có một người đàn ông từng thay thận ở nước ngoài, ba mươi năm sau, đột nhiên chạy đến một nơi nào đó để tự tử.
Sau khi cảnh sát bắt tay vào điều tra, mới phát hiện được, hóa ra hơn ba mươi năm trước, ở nơi này cũng có một người tự sát. Mà trùng hợp hơn, người cấy ghép thận sau này, lại chính là người đã dùng quả thận của kẻ từng tự sát chính tại nơi đó, hơn ba mươi năm về trước.
Những trường hợp như vậy ở nước ngoài đã được phủ lên một tầng sắc thái huyền nghi, bởi vì khoa học thực sự không thể giải thích được những điều như vậy.
“Được rồi, hôm nay nói chuyện đến đây thôi, ta đi đọc sách.” Trần Khánh nói.
“Này, đến giờ phải nghỉ ngơi rồi, ta cũng không muốn mỗi ngày đều có chuyện mình xử lý không xong. Ngươi có nghe thấy không?” Tâm hỏa nói.
“Biết rồi.” Trần Khánh rút châm, trong đầu đã không còn bất cứ âm thanh nào nữa.