Có châm cứu trợ giúp, bụng Trần Khánh đã không còn cảm giác nóng bỏng.
Giải quyết xong những chuyện này, Trần Khánh tiếp tục gặm《 Hoàng Đế Nội Kinh 》.
Một lần gặm này trực tiếp kéo dài hơn hai giờ.
Gần mười giờ, Trần Khánh quyết đoán buông sách xuống, bắt đầu nằm trên giường nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, hắn vội vã đưa mắt nhìn bảng giao diện thuộc tính, cột y điểm kia đã có thay đổi, trước mắt là 73.1.
Trải qua mấy ngày tọa chẩn ở trung y viện, mỗi ngày Trần Khánh có thể đạt được khoảng bảy mươi mấy y điểm.
Nhiều thì nhiều thật, nhưng trước mắt xem ra, bảy mươi mấy điểm tạm thời còn chưa đủ để hắn tăng lên bất kỳ một dạng năng lực nào.
Bởi vậy Trần Khánh cũng không vội vàng đi tiêu xài hết, chỉ đơn giản là tích góp trước, đợi đến khi có thể trực tiếp tăng lên một hạng năng lực, mới cân nhắc nên tiêu xài như thế nào.
…
Sáng sớm hôm sau, sau khi Trần Khánh luyện xong Thái Cực, hắn lập tức đi đến Hán Y Đường cùng đám Sở Diêu Quyền tặng thuốc.
Hôm nay lại rất trùng hợp, Tiếu Khải cũng có mặt trong đội ngũ này.
Trần Khánh không chào hỏi gã, nhưng trong lúc hai người vô tình nhìn nhau, ẩn sâu trong ánh mắt Tiếu Khải đã không còn vẻ khinh miệt như trước kia nữa, ngược lại gã còn lộ ra vẻ mặt phức tạp nhìn Trần Khánh.
Chẳng lẽ gã này lại có chuyện gì đó muốn nhờ vả hắn rồi?
“Bác sĩ Sở, sao hôm nay Tiếu Khải lại tới đây?” Trần Khánh hỏi.
“Cậu ta ư? Là mấy ngày nay, cậu ta có chút kỳ quái, không chỉ tích cực tọa chẩn, còn thường xuyên chạy tới chỗ Triệu lão hỏi chút vấn đề, ngày hôm qua cậu ta không có ca tọa chẩn, lại đặc biệt đến chỗ Triệu lão tọa chẩn nửa ngày. Chuyện này đúng là trước kia chưa từng có.” Sở Diêu Quyền nói.
“Bị kích thích gì vậy?” Trần Khánh hỏi.
“Phỏng chừng có liên quan đến cô gái xem mắt trước kia. Đàn ông mà, một khi có người mình thích, trong lòng sẽ coi trọng sự nghiệp hơn, luôn muốn cho nửa kia của mình có một tương lai tươi đẹp, ha ha ha.” Sở Diêu Quyền cười nói.
“Cũng đúng.” Trần Khánh nói.
Sau khi tặng thuốc xong, Trần Khánh trở về phòng khám, nhưng mông còn chưa ngồi nóng, ngoài cửa đã có một người bước vào, rõ ràng là Tiếu Khải.
Sau khi gã vào cửa, bàn tay cứ vặn vặn xoắn xoắn không ngừng, như thể trong lòng đang rối rắm chuyện gì đó vậy.
“Có việc gì không?” Trần Khánh thấy gã tới lại không nói một tiếng, liền mở miệng hỏi.
“Cậu có thể giúp tôi một việc được không?” Tiếu Khải gian nan mở miệng.
“Lý do?” Trần Khánh không trả lời trực tiếp.
“… Tôi, thiếu tiền! Nhưng cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn mượn tiền của cậu, chỉ là tôi...” Tiếu Khải rất ít khi cầu xin người khác, huống chi người này lại là Trần Khánh, càng khiến gã khó mở miệng hơn.
Trần Khánh thấy bộ dáng này của gã, lập tức đoán ra mọi chuyện: “Anh muốn tôi đưa anh đến trung y viện tọa chẩn, đúng không?”
Ánh mắt Tiếu Khải có chút rung động, khẽ gật gật đầu.
Trần Khánh đặt sách xuống, tựa vào lưng ghế, chợt mở miệng hỏi: “Anh cảm thấy tôi sẽ giúp anh sao?”
Tiếu Khải cắn răng, ánh mắt lập tức ảm đạm xuống: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, Tiếu Khải đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên Trần Khánh mở miệng hỏi: “Tôi rất tò mò, vì sao bỗng nhiên anh lại thay đổi thành người khác vậy, chẳng lẽ thật sự bởi vì yêu đương?”
Tiếu Khải dừng bước, nhưng không quay đầu lại chỉ cúi đầu nói: “Cậu đều biết cả rồi… Đúng vậy, tôi thừa nhận rằng trước đây tôi quá ngây thơ, như một kẻ ngu ngốc vậy, luôn luôn cảm thấy bản lĩnh của mình rất lớn, xem thường người này xem thường người kia.”
“Đối với cậu, kỳ thật tôi rất ghen tị với cậu. Cậu đẹp trai hơn tôi, cậu còn có một người cha làm ông chủ, cậu có thể yêu đương mà không cần tốn bất cứ tâm tư gì, con gái đều sẽ chủ động theo đuổi cậu. Đã vậy, bên cạnh còn có nhiều bậc bề trên quan tâm đến cậu, sẵn lòng giúp đỡ cậu. Ghen tỵ là như vậy, nhưng trên thực tế tôi cũng rất hâm mộ cậu. Vốn dĩ tôi cho rằng những thứ khác tôi không thể so sánh được với cậu, nhưng về phương diện y thuật, khẳng định là tôi mạnh hơn cậu. Mãi cho đến thứ sáu tuần trước, tôi có đến trung y viện, tới lúc đó, tôi mới biết bản thân mình căn bản không thể so sánh được với cậu.”
“Tôi tựa như một tên hề, còn tự mình đắc chí, kết quả là đã hơn ba mươi tuổi, ngay cả lễ hỏi để kết hôn cũng không chuẩn bị nổi. Ha ha, buồn cười quá đi, tôi cũng cảm thấy chính mình buồn cười. Vũ Vi nói đúng, loại người như tôi thật sự không xứng để kết hôn.”
Trong nhà Tiếu Khải tổng cộng có tám chị em, gã đứng tám, năm đó trong nhà khó khăn, cha mẹ gã không nuôi nổi nhiều con như vậy, đã nghĩ đủ loại biện pháp. Vậy là trong số những anh em của gã, có người làm con thừa tự cho họ hàng thân thích, có người trực tiếp bị mang cho người khác, mà Tiếu Khải là con trai út mới được cha mẹ giữ lại bên người. Sau này khi lớn lên, dưới cơ duyên xảo hợp, gã bái Viên Cửu Châm làm thầy, bản thân lại có chút thiên phú, mới có thể thành thạo chuyên môn trung y.
Trên thực tế, nếu tính cách của Tiếu Khải không có khuyết điểm rõ ràng như vậy, thì với bản lĩnh của gã, không nói tới đại phú đại quý, nhưng ít nhất cũng có một cuộc sống dư dả hơn người bình thường.
Nhưng cho đến tận bây giờ, sau khi cố gắng mười mấy năm, gã cũng chỉ có thể trả trước được một căn nhà, hiện giờ còn đang trên đường trả nợ.
Cha mẹ lại làm nông dân cả đời, vốn không giúp đỡ được gã điều gì.
Đủ loại cục diện như vậy khiến gã ngay cả chi phí bỏ ra để kết hôn cũng không chuẩn bị được.
Có vẻ như tình huống tinh thần luôn bị đả kích như vậy chính là nguyên nhân khiến gã phải tự nhìn lại bản thân mình.
“Kết hôn!? Anh đã đến bước này rồi sao? Được nha, vậy lễ hỏi là bao nhiêu?” Trần Khánh có chút khiếp sợ, hắn không nghĩ tới tiến độ của Tiếu Khải lại nhanh như vậy.
Tiếu Khải xoay người cười khổ nói: “80 ngàn, không cần tam kim [1], không cần phòng xe.”
[1] : tam kim chỉ ba thứ kim loại là vàng, bạc, đồng.
Điều kiện thấp như vậy?
Trần Khánh cũng có chút kinh ngạc.
“Tôi nhớ rõ tiền lương của anh cũng được khoảng sáu, bảy ngàn mỗi tháng mà? Mấy năm nay chẳng lẽ anh không tích góp được 80 ngàn tệ?”
Tiếu Khải nói: “Trả nợ mua nhà mất khoảng hai, ba ngàn mỗi tháng, trừ đi tiền thuê nhà, điện nước và tiền sinh hoạt, tôi tích cóp kiểu gì được?”