Trần Khánh hỏi: “Anh mua nhà bao lâu rồi?”
Tiếu Khải nói: “Năm năm.”
Trần Khánh kỳ quái nói: “Không lắp đặt trang thiết bị sao?”
Tiếu Khải gật đầu: “Có lắp đặt được một chút, nhưng không còn tiền.”
Khó trách thái độ của gã lại phát sinh biến hóa lớn đến như vậy. Đúng là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán nha.
Trần Khánh nói: “Anh đến cầu tôi, có phải là vì bạn gái anh cho anh một kỳ hạn nào đó hay không?”
Gương mặt Tiếu Khải lập tức cúi thấp xuống: “Cô ấy đã ba mươi tuổi rồi, chỉ có thể chờ tôi một năm.”
Nói xong, Tiếu Khải cũng không nói thêm gì nữa.
Gã đã nghĩ đến chuyện từ bỏ mối quan hệ này rồi, nhưng lần này, gã thực sự rơi sâu vào trong đó, gã sợ bỏ lỡ cô gái này, bản thân mình sẽ hối hận suốt đời.
Trần Khánh rơi vào trầm tư, đúng là hắn không có nghĩa vụ phải giúp Tiếu Khải, dù mối hôn sự này của Tiếu Khải không thành, cũng không liên quan gì đến hắn, nhưng ở trong mắt Trần Khánh, dù Tiếu Khải cần phải tiếp nhận trừng phạt cho hành vi trước đó của bản thân, thì trừng phạt dành cho gã cũng không nên nặng đến vậy.
Chung quy lại, nhìn thấy một người nửa đời sau có thể hạnh phúc, còn thoải mái hơn một chút so với trực tiếp đánh vào mặt gã.
Cho nên, có thể giúp, hắn sẽ giúp một phen, dù sao đối với Trần Khánh, làm việc này cũng không cần phải trả bất kỳ cái giá nào.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Khánh khẽ nhếch lên, hắn đưa ánh mắt giống như đang đùa bỡn chăm chú nhìn Tiếu Khải, nói: “Này, một câu xin lỗi khó đến vậy sao?”
Tiếu Khải ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Trần Khánh, rõ ràng là gã vừa giật mình không tin vào những gì bản thân vừa mới nghe được. Nhưng rất nhanh, trong mắt đã lộ ra vẻ vui sướng: “Cậu… Thực xin lỗi vì những gì tôi đã làm trước đây!”
Trần Khánh nghe vậy, cũng không trêu chọc đối phương thêm nữa, lập tức lấy điện thoại di động ra, rồi ngay trước mặt Tiếu Khải, hắn gọi điện thoại cho Khổng Học Quân.
Sau khi Trần Khánh nói rõ ý đồ của mình, Khổng Học Quân vô cùng vui vẻ, tỏ thái độ cực kỳ hoan nghênh, thậm chí ông ấy còn nói, mình có thể cho Tiếu Khải đến khoa nội hai làm việc, thời gian cũng giống với Trần Khánh, tiền lương đãi ngộ lại tương đương với Vương Xuân Lam.
Nhận được đáp án chính xác, Trần Khánh nhanh chóng cúp điện thoại: “Được rồi, sau này anh cũng giống như bác sĩ Vương, hai tư sáu tới trung y viện tọa chẩn, ba năm bảy trở về Hán Y Đường. Ừm… tôi phải nói rõ ràng với anh một chút, tới đó thì nhớ phải tuân theo quy củ. Hơn nữa, anh không cần phải đi móc nối bất kỳ mối quan hệ nào, chỉ cần khám bệnh cho người ta là được. Tiền lương của anh cũng giống với bác sĩ Vương, 16 ngàn một tháng.”
Tiếu Khải như người ở trong mộng vừa bừng tỉnh lại. Gã thực sự không ngờ Trần Khánh lại nguyện ý giúp đỡ mình.
Gã nghi hoặc hỏi: “Chỉ bằng một câu xin lỗi đơn giản như vậy mà cậu đã ra tay giúp tôi rồi, chẳng lẽ cậu không hề ghi hận gì tôi ư?”
Trần Khánh khuyên nhủ: “Người sống một đời, ôm quá nhiều lệ khí chỉ tổ hại người hại mình, phải học cách rộng lượng. Về sau trong lúc đối nhân xử thế, anh cũng phải học cách thu chút tính tình của mình lại, nói không chừng một ngày nào đó, anh sẽ có việc cần phải tới nhờ vả người khác. Cho nên làm người phải nhớ lưu lại một đường, anh đã hiểu chưa? Về phần hỗ trợ, tôi chỉ thuần cảm thấy anh chữa khỏi cho nhiều bệnh nhân như vậy, cũng coi như đã cống hiến cho Hán Y Đường, nên mới giúp đỡ anh thôi, hoàn toàn không liên quan đến bản thân anh.”
Trong lòng Tiếu Khải lập tức trở nên ấm áp, tuy Trần Khánh nói chuyện này không liên quan đến bản thân gã, nhưng nói đến cùng, hắn vẫn ra tay giúp đỡ gã.
Tiếu Khải gã luôn coi trọng ân tình.
“À, tôi rất tò mò, 80 ngàn cũng không phải một con số quá lớn, trong bệnh viện chúng ta có nhiều bác sĩ như vậy, dù anh hỏi mượn bọn họ, cũng có thể tạm thời gom góp đủ chứ?” Trần Khánh cười nói.
Tiếu Khải lắc đầu: “Không giống, thứ tôi muốn cho cô ấy không phải là lễ vật, mà là tương lai.”
Trong nháy mắt, khuôn mặt Trần Khánh suy sụp xuống, tựa như một con chó đang cười hì hì ven đường đột nhiên bị người ta đá cho một cước.
Khốn khiếp.
Là ta quá mức bất cẩn rồi!
Bỗng nhiên lại bị tọng cho đầy một miệng cẩu lương.
Trần Khánh chỉ hận không thể tát cho cái miệng mình hai cái.
Sao tự nhiên mày lại muốn đi quan tâm tới chuyện này vậy?
Bên trong ngũ tạng, đứa nào điều khiển miệng? Mau đứng ra đây!
Hán Y Đường.
Mấy ngày nay, ngoại trừ chăm sóc bà nội, giúp đỡ dì ở phòng sắc thuốc, quãng thời gian còn lại, Hứa Văn Diệu đều một lòng một dạ học thuộc lòng kinh mạch và huyệt vị trên cơ thể con người.
Tuy trên thân thể con người có đến mấy trăm huyệt vị, nhưng chỉ cần lần theo kinh mạch mà đọc thuộc lòng, chuyện này cũng không quá phức tạp.
Đặc biệt là trong trường hợp có hình ảnh, ghi nhớ càng thêm tiện lợi.
Cũng không biết có phải Hứa Văn Diệu trời sinh đã có trí nhớ tốt hay không, nhưng mới qua một ngày, cậu bé đã học thuộc gần như hết sơ đồ kinh mạch con người.
Nhưng cậu cũng không đi tìm Trần Khánh khoe khoang tốc độ ghi nhớ của mình, mà thay vào đó là không ngừng ghi nhớ, làm sâu sắc thêm tri thức trong đầu mình. Từ ban đầu chỉ là ghi nhớ chính xác thứ tự của huyệt vị, đến sau này là đảo ngược huyệt vị, tiếp đó là soi gương điểm bất cứ chỗ nào trên người mình, cũng có thể nói ra huyệt vị tương ứng, cuối cùng là nhắm mắt lại, lợi dụng năng lực không gian tưởng tượng xây dựng nên một con người trong suốt, sau đó lại thông qua phương thức ấn điểm, lần lượt lấp đầy huyệt vị trên thân thể con người trong suốt này.
Hứa Văn Diệu cũng không biết cái gì gọi là năng lực không gian tưởng tượng, nhưng trong quá trình ghi nhớ huyệt vị kinh mạch, cậu lại tự đưa nan đề đó cho chính mình, cuối cùng cứ như vậy mà vô sư tự thông.
Đương nhiên, sở dĩ Hứa Văn Diệu cố gắng học tập như vậy, cũng có một chút nguyên nhân cả. Bởi vì sau khi cậu bé nhìn thấy Trần Khánh trị liệu cho bà nội một lần, khẩu vị của bà nội loại trở nên tốt hơn trước kia một chút.
Phải biết rằng trước kia, mỗi ngày, bà nội cậu chỉ có thể ăn một chút cháo, những thứ khác đều không ăn được. Nói chính xác ra thì lúc trước, mỗi ngày bà cũng chỉ có thể ăn hai, ba chén cháo thôi, nhưng ngày hôm qua, sau khi được Trần Khánh trị liệu, bà nội cậu đã ăn được tổng cộng là sáu bát, gấp đôi lúc trước.
Trần Khánh nói với cậu rằng, tín hiệu đầu tiên sau khi bà nội của cậu chuyển biến tốt đẹp chính là muốn ăn chút gì đó.
Bởi vì đói là bản năng cầu sinh, muốn ăn có nghĩa là có thể sống sót.