Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 304 - Chương 304 - Cái Gì Gọi Là Nhập Định???

Chương 304 - Cái Gì Gọi Là Nhập Định???
Chương 304 - Cái Gì Gọi Là Nhập Định???

Nhiều người già trước khi qua đời, hầu như tất cả đều ăn càng ngày càng ít, thậm chí còn không ăn trong vài ngày cuối cùng.

Đây là dấu hiệu mệnh không còn được lâu nữa.

Chính vì Hứa Văn Diệu nhìn thấy y thuật của Trần Khánh, nên cậu bé mới nguyện ý học tập.

Làm như vậy, cho dù sau này Trần Khánh không có thời gian khám bệnh cho bà nội thì chính cậu cũng có thể chăm sóc cho bà nội.

Gần mười hai giờ, dì của phòng sắc thuốc thông báo cho Hứa Văn Diệu có thể tan tầm.

Hứa Văn Diệu lập tức ngựa không ngừng vó mà chạy đến Thanh Tùng Đường, đây là nơi Trần Khánh bảo cậu tới, mỗi ngày cậu đều ở chỗ này giải quyết ba bữa cơm.

Sau khi lấy bữa trưa của mình, Hứa Văn Diệu nhanh chóng trở lại Hán Y Đường, trước tiên cho bà nội ăn hai chén cháo, sau đó tự mình ăn cơm xong, mới một mình ra ngoài.

Cậu phải trả lại từng thứ một cho những người đã bị mình lấy đồ trước kia.

Chuyện này có nguy hiểm nhất định, bởi vì chưa biết chừng cậu còn bị người ta bắt được, thậm chí còn bị đánh cho một trận.

Hứa Văn Diệu rất sợ, nhưng cậu cũng biết mình nhất định phải đi.

Đương nhiên, cậu bé rất thông minh, ra ngoài tuyệt đối không mang theo tiền thừa, nếu không thật sự bị bắt được, có thể những người đó sẽ xem mình là một đứa trẻ mà trực tiếp cướp đi tiền của mình.

Hứa Văn Diệu cũng không dám gây thêm rắc rối, bởi vì cậu phải chạy về trước khi bà nội đại tiện, như vậy sẽ có đủ thời gian dọn dẹp, tránh làm người khác ghét bỏ.

Trần Khánh đã giúp đỡ cậu quá nhiều rồi, Hứa Văn Diệu không hy vọng mình sẽ mang thêm phiền phức cho thầy ấy.

Trong khu chung cư nhỏ, Trần Khánh lại đến nhà Dương Hữu Lâm.

Cửa phòng không khóa, Trần Khánh trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Vừa tiến vào phòng Dương Hữu Lâm, Trần Khánh đã nhìn thấy lão đạo sĩ này đang ngồi trên giường tụng kinh.

A, coi như hôm nay có chút dáng vẻ đạo sĩ rồi.

Trần Khánh cũng không quấy rầy, cứ như vậy ngồi ở một bên chờ đợi.

Nhưng ngay khi hắn ngồi xuống, Dương Hữu Lâm đang ngồi im lặng trên giường bỗng nhiên mở một con mắt.

“Lại có việc ư?”

Trần Khánh buồn cười nói: “Ông phâm tâm nhanh như vậy sao? Vậy không được đạo sĩ thối à, người ta tĩnh tọa đều có thể nhập định đó.”

Dương Hữu Lâm cười nhạt: “Được rồi, vậy cháu nói cho ta biết, cái gì gọi là nhập định đi?”

Trần Khánh cái hiểu cái không nói: “Chính là cái đầu trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ tới.”

Dương Hữu Lâm hừ lạnh nói: “Toàn nói bậy, con người từ khi sinh ra, đầu óc vẫn luôn ở trong trạng thái ‘Nghĩ’, khác nhau chỉ là về sau này, có những người không nghĩ, không tự hỏi, hay là có nghĩ mà suy nghĩ lung tung thôi.”

“Có thể làm được cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ có một loại người, đó là người chết, hiểu chưa?”

Còn có sự khác biệt này?

Trần Khánh chỉ biết rằng đầu óc là do tâm quản.

Mặc dù bộ não có chức năng suy nghĩ, tự hỏi, nhưng nó cần vẫn phải có trái tim để khống chế.

Cũng giống như học thuộc lòng vậy. Có một số người chỉ cần đọc một lần là có thể nhớ được bảy, tám phần, nhưng một số người có đọc cả trăm lần, ngàn lần, vẫn không thể nhớ nổi.

Kỳ thực điểm mấu chốt của chuyện này nằm ở việc bản thân có dụng tâm hay không.

Cho nên, lúc đi học có rất nhiều học sinh đạt được thành tích không tốt, cũng không phải do trời sinh bọn họ đã ngu ngốc, mà là tâm của bọn họ căn bản không đặt lên học tập, như vậy đại não sẽ không sinh ra hứng thú với học tập, đương nhiên bọn họ sẽ không suy nghĩ về chuyện học tập.

Làm như vậy mà thành tích còn tốt được mới là có quỷ!

Nhưng Dương Hữu Lâm vừa nói như vậy, sau khi ngẫm lại, hắn cũng thấy câu này rất có đạo lý. Lúc tâm không điều tiết khống chế đại não, dường như đại não cũng đang suy nghĩ, chẳng qua là nó không được chuyên chú như vậy mà thôi.

“Vậy lúc ông tĩnh tọa thì đang suy nghĩ cái gì?” Trần Khánh hỏi.

Dương Hữu Lâm nhắm mắt lại: “Kinh văn, đọc kinh văn có thể làm cho đầu óc tiến vào trạng thái không tưởng, cũng được người ta gọi là nhập định đó, tuy đầu óc vẫn đang suy nghĩ như trước, nhưng loại trạng thái này sẽ không tạo thành bất cứ gánh nặng gì cho tâm thần. Cũng giống như cháu luyện Thái Cực vậy. Lúc luyện, trong đầu sẽ nghĩ đến chiêu thức tiếp theo, trong lúc động tác không ngừng nối liền, tâm thần của cháu sẽ tiếp cận trạng thái bình thản.”

“Lão tổ tông sáng tạo ra những động tác dưỡng sinh này, chính vì bọn họ biết được có rất nhiều người căn bản không thể ngồi yên tĩnh tọa được. Ngược lại, khi thông qua động tác để dẫn dắt tư tưởng của con người tiến vào trạng thái không tưởng, vừa có thể làm cho lòng người yên tĩnh, vừa có thể phát huy ra tác dụng cường thân kiện thể.”

“Con người hiện tại quá mức tham lam, cả ngày đều khổ sở suy nghĩ, khiến cho tâm thần không chịu nổi gánh nặng. Cũng có người khi không có việc gì làm, lại bởi vì một chiếc điện thoại di động nho nhỏ, làm cho bản thân mình tiếp nhận quá nhiều mảnh nhỏ tin tức, không hề có tích lũy trí tuệ, cả ngày nghĩ ngợi lung tung, giống như toàn bộ những chuyện lớn của thiên hạ trong ngày hôm đó đều có liên quan đến hắn vậy. Ngay cả một cái rắm của người nổi tiếng, hắn cũng phải tiến lên ngửi ngửi mùi hôi.”

“Người như vậy sao có thể khỏe mạnh, không bị mầm bệnh xâm lấn?”

Trần Khánh dở khóc dở cười.

Ông coi như ai cũng giống như ông vậy đó, một thân một mình, sống không vướng bận.

Tất cả mọi người đều là phàm phu tục tử, đương nhiên phải chịu sự ràng buộc của thế tục rồi.

Nhưng lão đạo sĩ nói cũng không sai, có vài người vẫn có thể thay đổi được.

Lấy ví dụ như có một số người rõ ràng là rất dư dả thời gian, nhưng chỉ cần có thời gian nghỉ ngơi, kiểu gì bọn họ cũng phải cầm điện thoại di động lên, lướt tới lướt lui mới chịu.

Nếu ai đó khuyên bọn họ nên đứng dậy, ra ngoài hoạt động, thả lỏng thể xác và tinh thần, bọn họ sẽ vô cùng đúng lý hợp tình mà nói, tôi không có thời gian.

“Ai, đạo sĩ thối, cháu thấy phía sau của cuốn《 Khí Thể Nguyên Lưu 》có Bát Bộ Kim Cương Trường Thọ Công, ông cảm thấy so với Thái Cực thì công pháp này như thế nào?” Trần Khánh hỏi.

Tuy số chữ của cuốn《 Khí Thể Nguyên Lưu 》này không nhiều lắm, nhưng bên trong lại được bao hàm rất nhiều nội dung phong phú, có một số thứ Trần Khánh thực sự đọc mà không hiểu nổi, cho nên lúc xem đến đó, hắn thường lựa chọn nhảy qua.

Cũng chính vì đọc lướt qua đến nội dung phía sau, Trần Khánh mới thấy được trong phụ lục, có một bộ công pháp như vậy.

Bình Luận (0)
Comment