Ở phần mục lục phía trước cũng không có ghi chép về bộ công pháp này, phỏng chừng là mấy người Quách lão thêm vào.
Dương Hữu Lâm lại mở một con mắt ra nói: “Để ta xem xem.”
Trần Khánh lập tức đưa 《 Khí Thể Nguyên Lưu 》qua.
Dương Hữu Lâm bắt đầu lật xem nội dung của phần này, nhưng trên sách không chỉ có ghi chép văn tự, chỉ có hình ảnh động tác của một vị lão đạo sĩ.
Khi Dương Hữu Lâm nhìn những hình ảnh này, trong ánh mắt tràn ngập ý kính ngưỡng.
“Hai tay cắm đỉnh lợi tam tiêu, tay chân trước sau cố thận yêu...”
Vừa nhìn, Dương Hữu Lâm đã xem đến xuất thần.
Bát Bộ Kim Cương Trường Thọ Công này có tổng cộng hai bài, chia làm Kim Cương Công (ngoại bát bộ) và Trường Thọ Công (nội bát bộ), mỗi loại tám thức.
Trong sách ghi lại, Kim Cương Công vi dương, vi cương, vi ngoại, vi hiển, vi ly, vi hỏa, vi càn, vi thể, vi hậu thiên, vi cơ sở; 《 Trường Thọ Công 》vi âm, vi nhu, vi nội, vi ẩn, vi khảm, vi thủy, vi khôn, vi thần, vi tiên thiên, vi thượng thừa.
Bộ công pháp này từng là công pháp dưỡng sinh bí mật không truyền ra bên ngoài của đạo gia, hiện giờ có thể công khai cho mọi người, cũng nhờ vào vị Mễ Tinh Tử đạo trưởng đã biên soạn nên tác phẩm này.
Trần Khánh xem xong cũng cảm thấy bộ công pháp này có điểm độc đáo. Về phần rốt cuộc mọi chuyện có phải giống như trong sách miêu tả hay không, người luyện công pháp này có thể cân bằng âm dương, trừ bệnh kiện thân, kéo dài tuổi thọ hay không, hắn cũng không dám khẳng định.
Cho tới nay Trần Khánh đều tuân theo tinh thần hoài nghi, nhưng hoài nghi cũng không phải là kết luận lung tung, mà là phải khẳng định trước, sau đó thí nghiệm, cuối cùng mới dùng kết quả để chứng minh.
Thử cũng không thử đã nói là vô dụng, đây không phải phong cách của Trần Khánh.
“Thế nào? Theo ông bộ công pháp này rốt cuộc là như thế nào?” Trần Khánh nói.
Dương Hữu Lâm nghiêm túc nói: “Chỉ mạnh không yếu.”
Ồ?
Đánh giá cao như vậy?
Trần Khánh cứ cho rằng Dương Hữu Lâm sẽ nói Bát Kim Cương Trường Thọ Công này cũng không khác gì Thái Cực, ai ngờ Dương Hữu Lâm lại nói Bát Kim Cương Trường Thọ Công này lại hơn nó một bậc.
Điều này làm Trần Khánh càng thêm tò mò hơn.
“Tại sao?” Trần Khánh hỏi.
Dương Hữu Lâm vươn tay chỉ vào thức thứ nhất, nói: “Cháu xem chiêu này đi, hai tay cắm đỉnh lợi tam tiêu. Động tác này rất đơn giản, gần như người bình thường chỉ cần làm hai, ba lần là có thể học được phần nào rồi, nhưng chiêu này không chỉ tác động tới Thủ Tam Âm Kinh, Thủ Tam Dương kinh, còn cả Túc Tam Âm Kinh và Túc Tam Dương Kinh nữa, đồng thời hai mạch Nhâm Đốc, kỳ kinh bát mạch cũng bị nó dẫn động, coi như người dưới mà sai bảo, lục phủ ngũ tạng, tứ chi âm dương trong ngoài đều vận động một lần, đúng là chân chính khơi thông tam tiêu.”
“Cháu là trung y, hẳn là cháu hiểu được, tam tiêu có khả năng tuyên thông khí huyết tân dịch, làm mục thủy cốc, thông điều thủy đạo… Như vậy, đả thông tam tiêu cũng tương đương với đả thông tất cả các thông đạo bên trong thân thể. Kể cả khi người ta chỉ thường xuyên luyện tập duy nhất một chiêu này, vẫn có thể phòng ngừa được rất nhiều bệnh tật.”
“Kỳ thật luyện Thái Cực cũng mang đến loại hiệu quả này, nhưng dưới hiệu quả đồng dạng, ngưỡng cửa nhập môn của Thái Cực cao hơn Bát Kim Cương Trường Thọ Công này. Đó cũng là nguyên nhân khiến ta nói rằng, bộ công pháp này chỉ mạnh không yếu. Cái gọi là đại đạo chí giản, càng là thứ đơn giản, phía sau cần phải dồn vào càng nhiều tâm huyết hơn. Cho nên mới nói, người sáng tạo ra và truyền bá công pháp này đều là đang tạo phúc cho sinh linh, là người có đại đức.”
“Ai, đáng tiếc, vị Mễ Tinh Tử đạo sĩ này mọc cánh thành tiên quá sớm, nếu không ta thật sự muốn gặp vị đạo gia này một lần...”
Đúng, là quá mức dễ dàng!
Thực ra ở lần đầu tiên Trần Khánh đọc được nội dung bộ công pháp ấy, hắn đã có cảm giác này rồi.
Vốn dĩ hắn còn cảm thấy bộ công pháp này dễ dàng luyện được như vậy hẳn là hiệu quả của nó sẽ không quá tốt, hiện tại xem ra, mọi chuyện vốn không phải như vậy.
“Xem ra cháu phải tranh thủ thời gian luyện tập nó mới được.” Trần Khánh nói.
“Tham thì thâm, ham ăn nhiều lại không tiêu hóa được. Cháu biết Thái Cực là đủ rồi.” Dương Hữu Lâm nói.
“Không nha, cháu luyện rồi dạy cho người khác không được sao?” Trần Khánh hỏi.
“…” Dương Hữu Lâm không còn lời nào để nói nữa, lập tức đưa cuốn 《 Khí Thể Nguyên Lưu 》đang cầm trong tay cho Trần Khánh: “Cất kỹ cuốn sách này đi, nhất định phải bảo quản nó thật tốt, đã biết chưa?”
Càng hiểu rõ cuốn sách này, Dương Hữu Lâm càng muốn gặp người biên soạn nên nó, cũng bởi vậy, ông ấy có chút do dự, không dám đọc cuốn sách này.
“Cháu biết rồi.” Trần Khánh tiếp nhận 《 Khí Thể Nguyên Lưu 》, nhanh chóng cất kỹ đi, ngay sau đó lại hỏi: “Đạo sĩ thối, ông còn nhớ đứa bé ăn cắp kia không?”
Dương Hữu Lâm nhắm mắt lại: “Nhớ, trước khi cháu tới, nó đã lặng lẽ chạy vào nhà ta thả một thứ gì đó rồi rời đi. Ta suy đoán, có vẻ như thứ đó chính là tiền đúng không? Là cháu cứu bà nội của nó, nên nó cải tà quy chính rồi?”
Trần Khánh kinh ngạc nói: “A a, ông được đó, cái này cũng bị ông đoán ra.”
Khóe miệng Dương Hữu Lâm khẽ nhếch lên: “Hừ, chỉ với chút tâm tư đó của cháu, lão đạo ta còn không đoán được hay sao? Làm sao? Nếu đã quyết định muốn cứu, vì sao còn tới gặp ta? Chẳng lẽ cháu còn muốn ta tính cho một quẻ, xem cháu có thể cứu sống bà nội đứa bé kia hay không ư? Muốn cầu một chút an tâm?”
Trần Khánh liếc nhìn Dương Hữu Lâm một cái: “Ông nghĩ rằng cháu không chữa được cũng dám nhận bệnh nhân ư?”
Dương Hữu Lâm kỳ quái nói: “Ngược lại cũng đúng, nhóc con cháu cũng không giống loại người nhàn rỗi không có việc gì làm rồi đi phát tán thiện tâm lung tung.”
Trần Khánh lập tức nói rõ ý đồ tới đây: “Cháu tới tìm ông vì muốn ông hỗ trợ tính toán ngày. Cháu cần biết ngày Mậu Dần tiếp theo là ngày nào.”
Dương Hữu Lâm lập tức hỏi: “Tử Ngọ Lưu Chú sao?”
Mặc dù ông ấy chưa từng học qua y thuật, nhưng đối với tri thức trên phương diện y đạo, cũng có một chút hiểu biết.
Chẳng qua hiểu được và có thể khám bệnh cho người khác vẫn cách nhau một khoảng rất dài.