Trần Khánh nghe vậy lập tức gật gật đầu.
“Được, để lão đạo tính cho cháu... Giáp, Ất Sửu, Bính Dần, Đinh Mão... Mậu Dần, Kỷ Mão, Canh Thìn...”
“Hiện tại là Đinh Mùi, nói cách khác, ngày Mậu Dần tiếp theo sẽ là từ ba đến năm giờ sáng hôm sau.” Ngón tay cái của Dương Hữu Lâm lập tức bấm bấm trên đầu những ngón tay khác, rốt cục cũng tính toán ra ngày có Mậu Dần cho Trần Khánh.
Phải biết rằng, ngày nào cũng có giờ Dần, nhưng phối hợp với Thiên can Địa chi, như vậy năm ngày mới có thể xuất hiện một lần Mậu Dần.
Mà ngày này lại chính là thời gian tốt nhất để Trần Khánh trị liệu cho bà nội của Hứa Văn Diệu.
“Được rồi, cháu đi đây.” Trần Khánh nói.
“Thằng nhóc nhà cháu, có việc thì đến, không có việc gì liền đi, coi ta là cái gì hả?” Dương Hữu Lâm tức giận nói.
“Bốn bình rượu thuốc còn không đổi được mấy lần tư vấn miễn phí sao? Đạo sĩ thối, ông đừng có quá đáng.” Trần Khánh nghe thấy Dương Hữu Lâm cất giọng là hiểu, ông ấy lại muốn kiếm chác gì đây.
“Cháu đã nói chuyện ta tính ngũ vận lục khí cho cháu đã giúp Hán Y Đường các cháu cứu được bao nhiêu bệnh nhân bị bệnh thử nhiệt rồi. Về chuyện này, ít nhiều cũng có thể tính cho ta một chút công đức chứ? Lão đạo ta không cầu công đức, đồ chơi kia ta tặng cho cháu, cháu lại tặng cho ta thêm một bình rượu thuốc thế nào?” Dương Hữu Lâm mặt dày vô sỉ nói.
“Biến, ông nghĩ cũng đừng nghĩ.” Trần Khánh nói.
“Nếu không ta lại dạy cho cháu một thứ. Thứ này khẳng định đáng giá một bình rượu thuốc.” Dương Hữu Lâm cười hề hề nói.
“Ông muốn nói đến cái gì vậy?” Trần Khánh tò mò nói.
“Tư thế ngủ tên là hoàn dương ngọa [1], có thể bổ thận dương, dù cháu có thoát tinh nghiêm trọng, buổi sáng thức dậy cũng có thể có nhất trụ kình thiên.” Dương Hữu Lâm nói.
[1] : Hoàn dương ngọa là nằm ngửa, tư thế thả lỏng, các khớp xương thả lỏng hoàn toàn, chụm 2 gan bàn chân vào nhau, co chân lại sao cho 2 gót chân chạm nhau, gót nằm trên đường thẳng với vùng tâm xương chậu. Hai tay để lên vùng bụng, nơi tiếp giáp với đường rãnh vùng bụng, hai đầu các ngón tay chạm vào nhau, để nhẹ nhàng dưới vùng rốn. Cơ thể thư giãn tối đa, hít thở sâu, nín thở nhẹ, thở ra hết hơi trong lồng ngực. Khi thở ra có thể thở bằng miệng để bụng hóp càng sát xuống phía lưng càng tốt. Cách làm này nhanh chóng đẩy dương khí lên cao, bổ sung nhiều ô xy, làm cho thận ở trong trạng thái sung mãn nhất, cơ thể thư giãn tối đa.
“Đạo sĩ thối, đừng tưởng rằng cháu không biết, động tác này sẽ làm cho người ta hưng phấn quá độ, tâm thần không giữ vững được, cực kỳ dễ dàng tháo tinh. Ông đang muốn hại cháu có phải không?” Trần Khánh trợn mắt nói.
“Hà hà, có lợi cũng có hại mà, chỉ cần cháu không nghĩ tới chuyện nam nữ, thì dùng tư thế ngủ này để bổ sung thận dương vẫn rất tốt. Thế nào, có đáng hay không?” Dương Hữu Lâm cười nói.
“Thật ngại quá, thứ này cháu đã biết rồi, không cần ông phải dạy!” Trần Khánh nói xong, lập tức xoay người rời đi, tuyệt không cho Dương Hữu Lâm có cơ hội tiếp tục kiếm thêm một bình rượu thuốc.
Kỳ thật hoàn dương ngọa chính là nằm thẳng gan bàn chân đối diện, đầu gối cố gắng hết sức đặt phẳng, hai tay ôm chặt lên rốn.
Vào mùa đông khi bàn chân lạnh, ngủ với động tác này, lòng bàn chân sẽ nhanh chóng nóng lên, nhưng kéo dài nó trong một thời gian dài, đùi sẽ hơi tê.
Đương nhiên, đúng là tư thế ngủ này có tác dụng bổ sung thận dương, nhưng nếu bản thân có thói quen hai tay không ngừng vật lộn, đừng tùy tiện thử tư thế ngủ này.
Bằng không mỗi buổi sáng đều phải làm nghi thức chào cờ, sau đó lại không nhịn được mở trang web, vậy thì xong rồi [2].
[2] : nguyên văn là 完犊子 – hoàn độc tử ( xong con bê ), có thể hiểu là chẳng làm được chuyện gì ra hồn, làm chuyện không đàng hoàng…
Trần Khánh rời khỏi chỗ ở của Dương Hữu Lâm, nhanh chóng trở về Hán Y Đường. Ngay lúc hắn muốn đến văn phòng bác sĩ, lại vừa vặn đụng phải Hứa Văn Diệu từ trong toilet đi ra.
“Thầy.” Hứa Văn Diệu lập tức hô.
“Em nhớ huyệt vị kinh mạch trên cơ thể con người thế nào rồi?” Trần Khánh hỏi.
“Cũng tàm tạm ạ.” Hứa Văn Diệu gãi gãi đầu.
“Ở chỗ thầy không có chuyện cũng tàm tạm. Thế huyệt vị thứ ba trên đường Túc Dương Minh Vị Kinh của con người gọi là gì?” Trần Khánh lập tức hỏi bài.
Lúc còn nhỏ Trần Tùng đã khảo hạch hắn như vậy, từ xưa đến giờ đều là kiểm tra bất chợt, tuyệt không cho hắn có cơ hội chuẩn bị.
“Huyệt Cự Liêu.” Hứa Văn Diệu nói.
“Huyệt vị thứ hai đếm ngược từ dưới lên của đường Túc Dương Minh Vị Kinh.” Trần Khánh hỏi.
“Huyệt Nội Đình.” Hứa Văn Diệu nói.
“Thủ Thái Âm Phế Kinh Khởi bắt đầu ở huyệt vị nào, dừng lại ở huyệt vị nào?” Trần Khánh hỏi.
“… Huyệt vị đầu tiên là huyệt Trung Phủ, huyệt vị cuối cùng là huyệt Thiếu Thương.” Hứa Văn Diệu trả lời chậm hơn một chút.
Ái chà?
Được đó nha!
Trần Khánh không ngờ Hứa Văn Diệu lại có thể trả lời đúng toàn bộ những câu hỏi của mình như vậy.
Xem ra phải tăng độ khó rồi.
“Đây là huyệt vị gì?” Ngón trỏ của Trần Khánh chỉ vào xương quai xanh của Hứa Văn Diệu.
Hứa Văn Diệu có chút chần chờ, trong lúc nhất thời cậu bé cũng có chút không nắm chắc, bởi vì vị trí Trần Khánh chỉ này có ba huyệt vị vô cùng gần nhau.
Một là huyệt Thiên Đột, một là huyệt Khí Xá, còn một là huyệt Du Phủ.
Hứa Văn Diệu đều biết chúng, nhưng Trần Khánh chỉ quá nhanh, chỉ dựa vào xúc cảm thân thể để phân biệt phương vị chính xác, quả thực có chút khó khăn.
“Khí, huyệt Khí Xá.” Một lát sau, Hứa Văn Diệu vẫn chọn một đáp án.
Nghe được câu trả lời này, Trần Khánh cười cười: “Không tồi, xem ra đúng là em đã bỏ ra một phen công sức rồi. Hôm nay xem như em đã thông qua khảo hạch, nhưng cũng không nên đắc chí, về sau vẫn còn có thể phát sinh khảo hạch như vậy, không trả lời được hoặc trả lời sai, sẽ bị đánh vào lòng bàn tay.”
“Vâng vâng.” Đối với việc mình có thể đạt tiêu chuẩn, Hứa Văn Diệu vô cùng vui vẻ, nhưng nghe được còn có trừng phạt, thần kinh cậu bé lập tức trở nên căng thẳng.
“Tới phòng sắc thuốc đi, thầy cũng phải đi tọa chẩn rồi.” Trần Khánh nói.
Hứa Văn Diệu đáp một tiếng rồi ngoan ngoãn xoay người đi về phía phòng sắc thuốc.
Trần Khánh nhìn theo bóng lưng của Hứa Văn Diệu, không khỏi vui mừng cười cười, không ngờ trí nhớ của nhóc con này còn tốt hơn cả hắn.