Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 307 - Chương 307 - Cô Cũng Có Một Nửa Trách Nhiệm!

Chương 307 - Cô Cũng Có Một Nửa Trách Nhiệm!
Chương 307 - Cô Cũng Có Một Nửa Trách Nhiệm!

Lúc trước khi Trần Khánh ghi nhớ huyệt vị kinh mạch cơ thể con người, một ngày học tập cũng chỉ nhớ được chừng bảy, tám phần. Khảo hạch năm đó của Trần Tùng cũng tương đương với khảo hạch của hắn ngày hôm nay, Trần Khánh cũng trả lời đúng hầu hết tất cả, duy chỉ có vòng cuối cùng này là hắn trả lời sai.

Được rồi, coi như vô duyên vô cớ nhặt được một bảo vật đi.

Ba giờ rưỡi chiều, Trần Khánh ngồi tọa chẩn trong phòng khám số bốn vắng vẻ hơn một tiếng đồng hồ, rốt cục cũng có hai người tới.

Đây là một đôi vợ chồng, nhìn qua tuổi tác không lớn, nhưng mặt mũi của hai người này đều mang theo vẻ khó xử, cứ quanh quẩn ở ngoài cửa nhăn nhó không muốn tiến vào.

“Anh vào đi.”

“Em vào trước đi.”

“Lưu Xương Bình, ý anh là sao?”

“Anh xấu hổ.”

“Em mặc kệ, mẹ em nói rồi, năm nay nhất định phải sinh con, dù anh có xấu hổ, cũng vẫn phải tiếp nhận bác sĩ điều trị.”

“Anh chỉ là… độ sinh động của thứ đó không cao thôi mà, vận động thể thao một chút là được rồi, tại sao cứ nhất quyết bắt anh đi khám trung y?”

“Ai bảo anh vận động hai tháng rồi mà độ sinh hoạt vẫn không lên được? Nhanh lên, chú hai nói, bác sĩ trung y này rất lợi hại!”

“…”

Ngoài cửa, rốt cục nữ sinh đang liều mạng túm lấy một nam sinh gầy gò kia cũng đi vào phòng khám của Trần Khánh.

“Bác sĩ, anh xem cho chồng tôi một chút, xem rốt cuộc anh ấy nên điều trị như thế nào?”

Nam sinh đỏ mặt bị nữ sinh đè xuống ghế.

Trần Khánh cười cười, đưa mắt nhìn lướt qua hai người bọn họ, rồi lập tức nhìn về phía nữ sinh, nói: “Tôi thấy không chỉ anh ấy cần điều trị, mà trong chuyện hai vợ chồng các người không sinh được em bé, cô cũng có một nửa trách nhiệm.”

“Tôi?” Nữ sinh chỉ chỉ mình, lập tức cười nói: “Bác sĩ, anh nhầm rồi, tôi đã đến bệnh viện kiểm tra qua rồi, tất cả các chỉ số của tôi đều bình thường, chỉ là ít hơn con gái bình thường một chút thôi, mang thai là không thành vấn đề.”

Trần Khánh nói: “Vậy có phải lúc cô đến kì kinh nguyệt, thường đau đến lăn lộn khắp đất hay không? Mấy ngày cũng không ra hết?”

???

Nữ sinh kinh ngạc nhìn Trần Khánh.

Làm sao bác sĩ lại biết cô ấy bị đau bụng kinh?

Hẳn là suy đoán?

Thấy nữ sinh không nói lời nào, Trần Khánh lại nói tiếp: “Có phải bình thường cô không quá thích ăn món chính, một ngày ba bữa phần lớn đều dùng đồ ăn vặt thay thế, có đúng không?”

Lần này không chỉ một mình nữ sinh, mà ngay cả nam sinh bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn Trần Khánh.

“Bác sĩ, sao anh có thể nhìn ra được vậy?”

Sao có thể thấy được ư?

Trần Khánh cười cười, bệnh đều viết cả lên mặt, sao có thể không nhìn ra chứ?

Nữ sinh này tuổi không lớn, nhưng phía sau lưng lại có chút phình ra, rõ ràng là cơ thể quá béo, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác như lưng hùm vai gấu (to cao khỏe mạnh).

Không phải những đặc điểm này đã đủ để nói lên hết mọi chuyện rồi sao?

Đây là triệu chứng cho thấy Bàng Quang Kinh không thông, khí huyết tắc nghẽn, chất béo tích tụ, khiến cho phía sau lưng có chút dày.

Thịt trên lưng nhiều hơn, Đốc Mạch sẽ bị ảnh hưởng.

Điều này sẽ dẫn đến hai mạch Nhâm Đốc không thông suốt, không tuần hoàn, bình thường ít nhiều cũng sẽ khiến xương sống thắt lưng bủn rủn, ù tai, dễ quên...

Đương nhiên, bệnh chính của cô gái này vốn không phải là như vậy.

Sở dĩ Trần Khánh nói hai người này không sinh được em bé, mà nam sinh kia chỉ chịu một nửa trách nhiệm, là bởi vì theo hắn quan sát thì khả năng cao là nữ sinh nọ có bệnh tử cung.

Từ lúc nữ sinh kia vào cửa, Trần Khánh đã nhìn thấy sắc mặt của cô ấy có chút xanh trắng. Sự khác biệt này rất mỏng manh, dù người bình thường có nhìn chằm chằm vào mặt cô gái ấy cũng rất khó phân biệt được màu xanh trắng này cùng với màu da bình thường khác nhau ở chỗ nào.

Nhưng đối với Trần Khánh, gần như hắn chỉ nhìn thoáng qua đã phát hiện ra vấn đề này rồi.

Đồng thời diện mạo tinh thần của nữ sinh cũng có chút kém, lúc nói chuyện còn lộ ra hơi thở ngắn, dồn dập, có chút cảm giác mệt mỏi.

Lúc cô túm lấy nam sinh này tiến vào, hai tay bắt lấy cánh tay nam sinh còn lộ ra vẻ run rẩy. Vốn dĩ nam sinh kia cũng có vẻ rất gầy, vừa nhìn đã thấy thể trạng chẳng được bao nhiêu cân, khi bị nữ sinh nọ túm cũng không làm ra phản kháng. Vậy mà dưới loại tình huống này, cánh tay của nữ sinh kia còn xuất hiện một thoáng run rẩy rất nhỏ, chứng tỏ tứ chi không chịu lực, có lực lại khó khống chế.

Cũng giống như nhiều người khi nâng vật nặng, cánh tay của họ sẽ vô thức sinh ra một chút run rẩy.

Phải biết rằng, lực lượng của chúng ta đều xuất phát từ thận thủy, mà thận thủy cần dinh dưỡng lại đến từ thủy cốc tinh vi, nếu như mỗi ngày đều không ăn cơm, không chỉ tinh khí thần sẽ lộ ra vẻ kém cỏi, mà lực lượng cũng sẽ yếu đi rất nhiều.

Ngay cả những người yêu thích tập thể hình, cũng chỉ trong thời kỳ giảm mỡ mới có thể kiểm soát được lượng Carbohydrate của chính mình, ngươi để cho đối phương kiểm soát trong thời kỳ tăng cơ kỳ thử xem?

Nữ sinh này cao gần một mét sáu, nếu ăn cơm bình thường, sức lực tuyệt đối sẽ không yếu hơn nam sinh này quá nhiều.

Cho nên đây là nguyên nhân vì sao Trần Khánh vừa nhìn đã thấy rõ bình thường nữ sinh này thường không chịu ăn cơm.

Ăn cơm quá ít, lục phủ ngũ tạng không có thủy cốc tinh vi tẩm bổ, lại cộng thêm Bàng Quang Kinh tắc nghẽn, như vậy thì làm sao kinh nguyệt của nữ sinh này có thể bình thường được?

Sở dĩ mỗi khi đến kì kinh nguyệt nữ sinh này lại bị đau bụng, chính bởi vì lạnh nên đau.

Máu và hàn tắc nghẽn, đông lại tích ứ, sau khi bị tích ứ, làm sao cái bụng không đau?

Lúc hai người tiến vào, nữ sinh nọ vốn không ý thức được vấn đề của mình, điều đó chứng tỏ thói quen của cô ấy đã kéo dài một khoảng thời gian khá dài rồi.

Cứ tích lũy như vậy, đương nhiên Trần Khánh có thể phán đoán ra cô ấy có bệnh tử cung.

Nữ sinh có bệnh tử cung, đúng là năng lực sinh sản kém đi, bởi vì bản chất của bệnh tử cung là buồng trứng tử cung bị hàn thấp bao bọc, mà ruột non vốn áp sát với nó lại không thể xua tan loại hàn thấp này.

Theo thời gian, hoạt tính của trứng sẽ suy giảm, và không cần biết tinh trùng có tiến vào bao nhiêu cũng không thể hoàn thành quá trình hai tinh tương bác (là trứng và tinh trùng gặp nhau sinh ra noãn).

Bình Luận (0)
Comment