Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 310 - Chương 310 - Là Bác Sĩ Thì Phải Có Y Đức, Không Thể Mắng Người Được!

Chương 310 - Là Bác Sĩ Thì Phải Có Y Đức, Không Thể Mắng Người Được!
Chương 310 - Là Bác Sĩ Thì Phải Có Y Đức, Không Thể Mắng Người Được!

“Có nghe thấy chưa? Lần sau em không được vụng trộm đến đó nữa.” Bỗng nhiên Lưu Xương Bình lại dám bật Chu Tử Khiêm.

Chu Tử Khiêm lập tức thề thốt phủ nhận: “Em đã đến đó bao giờ đâu?”

“Đừng có giả vờ. Anh còn nhớ có mấy lần em về nhà mà toàn thân đầy mùi ngải cứu, đừng tưởng rằng xịt nước hoa thì anh không ngửi thấy được, mùi hương trên người em, có hóa thành tro anh cũng không quên được.” Lưu Xương Bình cười nói.

Chu Tử Khiêm trừng mắt, trong ánh mắt bay ra ba chữ, anh chờ đó.

Hai người này đang công khai ân ái sao?

Trần Khánh ngửi thấy mùi chua đến khó ngửi của tình yêu.

Hắn thật muốn nói một câu với hai người này, hãy mang theo câu chúc phúc của tôi rồi cút ra ngoài cho tôi.

Đáng tiếc, là bác sĩ hắn phải có y đức.

Ít nhất là không thể mắng người được!

“Muốn giảm cân rất dễ. Tình huống của cô là bởi vì Bàng Quang Kinh bị tắc nghẽn, mới gây nên tất cả mọi chuyện. Lát nữa tôi sẽ dạy cho cậu ấy một thủ pháp xoa bóp, để mỗi ngày cậu ấy đều xoa bóp lưng cho cô một chút, chỉ cần kinh mạch thông suốt, khẩu vị khôi phục bình thường, ít ăn đồ ăn vặt đi, thì kể cả khi cô không rèn luyện, phần thịt ở sau lưng vẫn có thể giảm xuống. Nhưng đương nhiên, nếu muốn có dáng người đẹp, cô vẫn phải rèn luyện, dù sao những thủ đoạn này cũng chỉ có thể giúp cô khỏe mạnh, mà không thể giúp thân thể cô trở nên dẻo dai, cân đối được.” Trần Khánh cười nói.

Oa, vị bác sĩ này thật là tuyệt vời.

Suy nghĩ quá mức chu đáo tỉ mỉ rồi!

Trong lòng Chu Tử Khiêm vui sướng muốn nở hoa.

Lại nói, bởi vì cô ấy muốn giảm cân, nhưng lại không muốn vận động, cho nên mới tìm đến cửa tiệm ngải cứu giảm cân kia.

Trong số những người bước vào nơi ấy, cũng có một chị gái mập mạp, sau khi thực hiện một liệu trình, đúng là đối phương đã gầy đi, cho nên cô ấy cũng cực kỳ động tâm mà quyết định tới trải nghiệm hai lần.

Vốn dĩ cô ấy còn muốn đi thêm vài lần, nhưng nghe thấy Trần Khánh nói như vậy, trong lòng cũng hãi hãi, không dám tới đó nữa.

Nói đến cùng, so sánh với những người ở cửa tiệm ngải cứu giảm cân kia, Chu Tử Khiêm vẫn tín nhiệm Trần Khánh hơn.

Dù sao một loạt chẩn đoán vừa rồi của hắn cũng quá mức chuẩn xác, chuẩn xác đến mức Chu Tử Khiêm còn cho rằng Trần Khánh thực sự lắp camera giám sát ở nhà hai vợ chồng cô, bằng không làm sao hắn có thể hiểu rõ thói quen sinh hoạt của bọn họ như lòng bàn tay vậy?

“Bác sĩ, còn tôi thì sao? Anh có phương pháp tăng cân nào không? Nhìn tôi này, gầy như một sợi dây vậy, đừng nói là ôm cô ấy, ngay cả đánh tôi cũng không đánh lại cô ấy. Nếu không anh cũng truyền thụ cho tôi một vài biện pháp đi.” Lưu Xương Bình cười tủm tỉm nói.

Trần Khánh cười cười: “Thì tôi đang làm đây này, không phải là đang giúp cậu sao? Tôi cứu chính là huyệt Quan Nguyên của cậu, nói đơn giản là giúp cho dương khí của cậu tăng lên, chờ sau khi thận dương trong cơ thể cậu trở nên sung túc, lại chậm rãi rèn luyện gia tăng một ít thể lực, tự nhiên khí lực sẽ lớn lên, khẩu phần ăn hàng ngày cũng sẽ nhiều hơn. Đến lúc ấy, cậu có muốn gầy cũng khó.”

Lưu Xương Bình lập tức vui vẻ vô cùng.

Mặt mày gã đầy vẻ hớn hở liếc nhìn Chu Tử Khiêm, phảng phất như đang nói, con bé vợ kia, cứ chờ đấy, xem sau khi sức khỏe của anh đây tốt lên, anh sẽ trọng chấn phu cương [1] như thế nào.

[1] : hiểu nôm na là lấy lại vị thế của một ông chồng, chứng tỏ bản lĩnh đàn ông...

Chu Tử Khiêm lập tức ném qua một tia khinh thường, nhưng khóe miệng thoáng cong lên một chút lại làm bại lộ suy nghĩ chân thật trong lòng cô.

Không bao lâu sau, Trần Khánh đã cứu được vài lần.

Bỗng nhiên, Lưu Xương Bình nghi hoặc hỏi: “À, bác sĩ, sao tôi lại cảm thấy trên bụng còn có lòng bàn chân của tôi càng ngày càng nóng vậy?”

Trần Khánh vừa cười cười vừa dập tắt tràng ngải nhung trên bụng Lưu Xương Bình, bình thản trả lời: “Vậy có nghĩa là quá trình cứu của tôi đã bắt đầu có hiệu quả rồi đó. Chu Tử Khiêm, còn cô thì sao?”

Chu Tử Khiêm gật gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy phần bụng và lòng bàn chân của mình rất nóng.”

Trần Khánh cũng dập tắt ngải nhung cho cô: “Không tồi, lòng bàn chân đã có phản ứng nghĩa là quá trình ngải cứu này có thể kết thúc rồi. Hôm nay trị liệu đến đây thôi, nếu hai người không có thời gian tới, thì tự mình về nhà mua chút gừng tươi và ngải nhung, mỗi ngày cứu huyệt Quan Nguyên một lần là được. Đương nhiên, nếu hai người có thời gian, thì ngày kia lại tới đây tôi làm cho.”

Lưu Xương Bình và Chu Tử Khiêm lập tức liếc nhau một cái: “Vẫn nên tới đây sẽ tốt hơn, chúng tôi sợ mình làm không chuẩn, mặt khác, vừa rồi anh có nói đến xoa bóp…”

Trần Khánh dọn dẹp đồ đạc sang một bên, sau đó để Chu Tử Khiêm nằm trên chiếc giường nhỏ, lập tức dạy cho chồng của cô ấy biết nên làm thế nào để khơi thông kinh mạch cho vợ mình.

Khẳng định là để một người bình thường học cách xoa bóp sẽ có một chút khó khăn, nhưng mấy động tác Trần Khánh dạy bọn họ tương đối đơn giản, bởi vì bọn họ vốn không cần dựa theo huyệt vị xoa bóp, chỉ cần nhắm vào một hướng nào đó thúc đẩy da thịt, sau đó đẩy về hướng kia và lặp đi lặp lại là xong.

Giống như niết xương sống cho trẻ con vậy!

Trần Khánh vừa giảng dạy, vừa để Lưu Xương Bình tự mình ra tay, còn hắn ở một bên vừa chỉ đạo vừa sửa lại cho đúng, thoạt nhìn rất giống một giáo viên đang hướng dẫn cho học sinh.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, đây lại là một bác sĩ đang hướng dẫn cho bệnh nhân nên điều trị như thế nào…

“Hình như bên chỗ Trương Tĩnh mới có một bác sĩ trung y tới, nghe nói đối phương được đích thân viện trưởng tới tiếp đón đó.”

“Đây là ông ấy quyết tâm muốn thay máu cả khoa nội ư?”

“Nếu ông ấy thực sự muốn toàn bộ các bác sĩ trong này đều biến thành bác sĩ trung y, thì trực tiếp thay đổi người sẽ cho thấy kết quả nhanh nhất, nhưng những người khác thì phải làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao bây giờ? Nguyện ý học thì ở lại, không muốn học thì hoặc là chờ việc, hoặc là chuyển công tác thôi.”

“Cũng đúng, dù sao chúng ta cũng có biên chế, cấp trên không thể khai trừ được.”

“Hy vọng bác sĩ trung y do viện trưởng đưa tới này thật sự có thể trị được bệnh, nuôi mấy người như vậy trong lòng tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, chỉ sợ những người này không được tốt lắm thôi.”

Bình Luận (0)
Comment