“Hẳn là thật đó, buổi sáng lúc tôi tới có nhìn thấy mấy bệnh nhân cùng người nhà của bọn họ đều mang theo cờ thưởng chạy về hướng khoa nội, trên đó có viết tên vị chủ nhiệm trẻ tuổi vừa mới tới của khoa nội một kia, hình như tên là...”
“Trần Khánh.”
“Đúng, Trần Khánh, vừa mới được mấy ngày, đã có bệnh nhân đến tặng cờ thưởng cho đối phương rồi, xem ra người này thực sự có chút bản lĩnh.”
“Đối phương có một, hai cái cờ thưởng cũng là chuyện rất bình thường mà, không phải trong phòng của chủ nhiệm Phương khoa chúng ta có treo đầy cờ thưởng trên tường sao?”
“…”
Bệnh viện trung y Giang Hạ, phòng khám chuyên gia khoa nội một.
Đã gần tám giờ, nhưng Trần Khánh vẫn chưa bắt đầu tọa chẩn, bởi vì trong phòng khám đã chật kín người, có bệnh nhân cũng có người nhà của bọn họ, trong tay những người này đều cầm cờ thưởng.
Có người vui quá mà khóc, có người lại ai oán khóc rống lên, cũng có người muốn quỳ xuống tỏ vẻ cảm tạ Trần Khánh.
Trần Khánh vẫn còn nhớ rõ những bệnh nhân này. Phần lớn trong số bọn họ đều là những người đã bị bệnh tật hành hạ nhiều năm nhưng thật lâu rồi vẫn không được bất cứ ai coi trọng.
Cũng may sau khi trải qua quá trình trị liệu của hắn, ai nấy đều hoàn toàn khôi phục trở lại.
Chỉ là Trần Khánh không nghĩ tới, bọn họ lại dứt khoát tới tặng cờ thưởng cho hắn, hơn nữa còn tụ tập thành một đám cùng đến đây.
Lần này … quả thực đã làm hắn có chút sợ hãi, bên cạnh đó, trong lòng cũng cảm thấy trọng trách trên vai càng thêm nặng.
Hạ Mẫn và Cố Vũ đứng phía sau Trần Khánh, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cảm xúc cũng vô cùng sâu sắc.
Kỳ thật trước kia cũng có người chạy tới khoa nội một tặng cờ thưởng, nhưng không có nhiều như vậy. Hơn nữa bệnh nhân nhiều nhất cũng chỉ tỏ vẻ cảm tạ một chút, nào giống như bây giờ?
Những người trước mắt này khóc là khóc thật, quỳ cũng là quỳ thật, hai người tới nâng đối phương cũng không chịu dậy.
Đây đều là biểu lộ chân tình nha!
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn Trần Khánh, bên trong tràn đầy hâm mộ. Nếu bọn họ cũng có thể giống như Trần Khánh, có thể hưởng thụ những lời khen chân thành của bệnh nhân, chẳng phải sẽ sảng khoái biết bao ư?
Cảm giác thành tựu thật lớn!
Thứ cảm giác này tuyệt đối không thể dùng tiền mà mua được!
“Được rồi, tôi sẽ nhận tất cả cờ thưởng, còn mấy món quà kia … cảm phiền các vị đều cầm lại giùm, tiền cũng đừng lấy ra. Bệnh viện đã có quy định rồi, nếu mọi người cứ tiếp tục làm như vậy, chỉ sợ về sau tôi có muốn cũng không thể tiếp tục khám bệnh được nữa. Tôi không thể lợi dụng lòng tốt mà đi làm chuyện xấu được. Mọi người nói xem có đúng hay không? Được rồi, tất cả đều trở về đi, phía sau còn có bệnh nhân đang chờ. Mọi người thông cảm một chút, người ta đến bệnh viện một chuyến cũng không dễ dàng, sớm giải quyết sớm một chút càng thoải mái hơn. Cho nên tất cả đều giải tán hết đi…”
Trần Khánh thấy đã chậm trễ gần nửa giờ, cùng không do dự thêm nữa, lập tức thúc giục những bệnh nhân tặng cờ thưởng này mau chóng rời đi.
Nếu để bọn họ tiếp tục sợ là nửa buổi sáng cũng không xong, hắn không sốt ruột thì nhóm bệnh nhân đang xếp hàng chờ đợi cũng sẽ sốt ruột.
“Chủ nhiệm Trần, vậy chúng tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa.”
“Chủ nhiệm Trần, tạm biệt!”
“Chủ nhiệm Trần, cậu làm việc đi.”
“…”
Mọi người đều tản đi, chỉ để lại mười mấy lá cờ thưởng trên tay Trần Khánh.
Trần Khánh bất đắc dĩ cười cười rồi lập tức xoay người lại nhìn về phía hai người Hạ Mẫn, nói: “Giao những thứ này cho hai người các anh nhé, đi cất kĩ giùm tôi.”
Đương nhiên bản thân Trần Khánh cũng không phải người ham hư vinh, nhưng khi thực sự có người tới tặng cờ thưởng cho mình, hắn vẫn rất vui vẻ.
Thậm chí còn có chút sung sướng âm ỉ!
Chỉ là trước mặt mọi người, hắn phải che giấu cảm xúc của bản thân, không thể thất thố.
“Vâng, chủ nhiệm Trần, cậu cứ yên tâm giao cho chúng tôi đi.” Hạ Mẫn nói.
Nói xong, hai người nhanh chóng đi tới cầm cờ thưởng trên tay Trần Khánh, sau đó cẩn thận sửa sang lại.
Cố Vũ nhìn những lời khen ngợi trên cờ thưởng như “Diệu Thủ Hồi Xuân”, “Y Khoa Thánh Thủ”, “Nhân Tâm Nhân Thuật”, “Đại Y Tinh Thành”, thiếu chút nữa đã không kìm được mà chảy nước miếng.
Nhìn người ta đi, người ta mới làm việc có một tuần, đã lấy được mười mấy lá cờ thưởng rồi, trong khi đám bác sĩ bọn họ đã làm việc mấy năm, nhưng một cái cũng không có.
“Hạ Mẫn, gần đây anh học tập thế nào rồi?” Cố Vũ nhỏ giọng hỏi.
“Trước kia tôi từng học qua hình ảnh kinh mạch huyệt vị trên lưng người, hiện tại gần như đã quên hơn phân nửa. Nói thật, bây giờ bảo tôi một lần nữa lượm lại mớ kiến thức ấy, đúng là học đến to cả đầu. Đã bốn năm ngày trôi qua, nhưng ngay cả huyệt vị trên Túc Dương Minh Vị Kinh tôi cũng không nhớ được đầy đủ.” Hạ Mẫn buồn rầu nói.
“Tôi cũng vậy, lúc trước đi học chính vì trung y quá khó, tôi mới không nghiêm túc học hành, nhưng trông thấy đãi ngộ của chủ nhiệm Trần hôm nay, trong lòng tôi cũng có chút phấn khởi.” Trong mắt Cố Vũ lóe lên tinh quang.
“Thôi đi, chủ nhiệm Trần người ta luyện từ đồng tử công (từ khi còn nhỏ), lên tới đại học cũng thi đỗ trường tại Bắc Kinh, người ta có bản lĩnh này là chuyện đương nhiên. Còn chúng ta, cứ thành thành thật thật làm một bác sĩ trung y bình thường là tốt rồi. Mà không phải chủ nhiệm Trần đã nói rồi sao? Nếu chúng ta học trung y mà có thể chữa được cảm mạo, là gần như có thể đảm nhận cương vị được rồi.” Hạ Mẫn nói.
“Vậy anh học hình ảnh kinh lạc huyệt vị trên lưng làm cái lông gì, trực tiếp nghiên cứu Thương Hàn Luận không phải là xong việc rồi sao? Ồ, tôi hiểu rồi, ngay từ đầu, anh đã có ý định sâu xa hơn, không chỉ muốn học được cách khám chữa cảm mạo là thôi, có phải hay không?”
Hạ Mẫn quay đầu nhìn Trần Khánh đang chẩn đoán trị liệu cho bệnh nhân, lại cúi đầu nhìn lướt qua bốn chữ “Đại Y Tinh Thành” trên cờ thưởng, trong miệng lẩm bẩm một câu: “Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, dù bản thân là một bác sĩ trung y bình thường, cũng phải là người lợi hại nhất, anh nói xem, có đúng hay không?”
Cố Vũ cười hắc hắc: “Không phải hai chúng ta vốn là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã hay sao? Nếu anh đã có ý định như vậy thì sợ cái quái gì, trực tiếp làm thôi. Tôi cũng không tin có chủ nhiệm Trần trực tiếp chỉ dạy chúng ta, mà ngay cả một bác sĩ trung y bình thường chúng ta cũng không làm nổi. Nếu vậy kiếp sau hai chúng ta dứt khoát đầu thai vào súc sinh đạo, đi làm heo cho rồi.”