Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 312 - Chương 312 - Dùng Quan Hệ Cũng Không Tác Dụng!

Chương 312 - Dùng Quan Hệ Cũng Không Tác Dụng!
Chương 312 - Dùng Quan Hệ Cũng Không Tác Dụng!

Hạ Mẫn liếc mắt nhìn Cố Vũ một cái: “Muốn đi thì anh đi đi, đừng có dẫn tôi theo, luận về thiên phú, tôi mạnh hơn anh đó.”

Cố Vũ ha hả nói: “Dựa bằng anh sao? Nên nhớ là loại chuyện này không chỉ khoa chân múa tay là thành hiện thực được đâu, phải xem ai xuất sư trước mới tính?”

Hạ Mẫn hăng hái nói: “Được nha, thế nếu anh thua thì sao?”

Cố Vũ hung hăng nói: “Người thua phải gọi người thắng là ba ba.”

Hạ Mẫn ứng chiến: “A, con trai của ta, một lời đã định.”

Cố Vũ khinh bỉ nói: “Từ trước đến nay, ba ba cá cược chưa từng thua lần nào.”

Bên này trình diễn cá cược, thì bên kia Trần Khánh đã bắt đầu tọa chẩn rồi.

Mặc dù bị chậm mất nửa giờ, nhưng nhóm bệnh nhân xếp hàng khám bệnh vẫn bình thản như thường, không một ai tỏ thái độ tức giận.

Ngược lại, mọi người nhìn thấy nhiều bệnh nhân cũ tới tặng cờ thưởng cho Trần Khánh như vậy, trong lòng càng thêm yên tâm hơn.

Bởi vì có người tặng cờ thưởng nghĩa là vị bác sĩ này đã chữa khỏi bệnh cho một số người rồi.

Mà mấy chục người tụ tập tới tặng cờ thưởng, thì không thể nghi ngờ, bác sĩ này tuyệt đối có bản lĩnh thật sự.

Quả nhiên, sau khi bắt đầu tọa chẩn, Trần Khánh đã thể hiện ra y thuật cao siêu của mình, khiến cho rất nhiều bệnh nhân đều thán phục.

Ngươi có thể tưởng tượng được không? Ngay khi ngươi vừa ngồi xuống còn chưa nói bất cứ điều gì, thì vị bác sĩ trước mặt ngươi đã nói rõ ràng về bệnh tật của ngươi rồi?

Lại nữa, ngươi có thể tưởng tượng được không? Khi ngươi vừa nghe xong còn chưa kịp phản ứng lại, thì vị bác sĩ trước mặt đã dùng ngân châm chữa bệnh cho ngươi luôn rồi?

Nếu đây chỉ là lời người khác nói, có lẽ người ta còn có thể cảm thấy giả dối không đáng tin, nhưng một màn này lại chân thật bày ra trước mặt bọn họ, không có nửa điểm giả dối.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, theo thời gian Trần Khánh tọa chẩn càng ngày càng dài, danh tiếng của hắn cũng càng ngày càng lan rộng.

Và hiển nhiên là số lượng bệnh nhân đặc biệt đến tìm hắn khám bệnh cũng càng ngày càng nhiều!

Vào thứ Tư, trong hành lang còn có chút rộng rãi, người khác còn có chỗ đứng thẳng, đi lại dễ dàng, nhưng đến thứ sáu, chẳng những hành lang khoa nội một, ngay cả lối rẽ bước vào nơi này đã đầy ắp người xếp hàng.

Khung cảnh này khiến ba phòng khám bình thường khác của khoa nội một đột nhiên bị “thất sủng”, chẳng có một bóng người nào tới, thậm chí ngay cả Vương Xuân Lam cũng bị ảnh hưởng, số người xếp hàng phía trước phòng khám của ông ấy cũng không nhiều như trước.

Đương nhiên, đây không phải do y thuật của Vương Xuân Lam không cao, chỉ vì tốc độ trị liệu của ông ấy quá chậm. Hơn nữa, ngoại trừ kê đơn thuốc, mấy chuyện nhưu châm cứu, xoa bóp bấm huyệt, ông ấy đều không biết làm.

Thủ đoạn chỉ có một, cho nên lựa chọn có thể cung cấp cho bệnh nhân cũng ít đi, hơn nữa mấy ngày nay, phần lớn bệnh nhân tới khoa nội một khám bệnh, đều vì bọn họ được nghe người khác quảng cáo bên trong khoa trung y có một vị bác sĩ trung y rất lợi hại, cho nên mục đích bọn họ tới đây, đương nhiên là vì tìm gặp Trần Khánh.

Bên ngoài phòng khám, một người đàn ông trung niên đang ôm cái đầu nửa trọc của mình, vẻ mặt đầy dữ tợn, trong miệng không ngừng truyền đến những âm thanh rất nhỏ: “Ôi, ôi.”

Tinh tinh tinh ~~

Đúng lúc này, điện thoại di động của người đàn ông nọ reo lên.

Ông ấy bực bội lấy điện thoại di động từ trong túi ra, sau khi trượt nghe máy, mới đặt nó ở bên lỗ tai không đau, nói: “Alo.”

“Anh, anh có đi không?”

“Đang xếp hàng.”

“Không phải anh đi từ lúc chín giờ sao? Giờ đã mười một giờ rồi, vì sao anh vẫn còn đang xếp hàng? Chẳng lẽ mọi người đều đã phát hiện ra vị bác sĩ này lợi hại rồi, nên đông người quá còn chưa tới lượt anh? Anh, em đã sớm nói với anh rồi mà, bảo anh nên đi sớm một chút. Anh phải biết rằng, một tuần vị chủ nhiệm Trần này chỉ tọa chẩn có ba ngày thôi, mà mỗi lần như vậy, phía trước phòng khám của đối phương đều có một hàng người thật dài. Em bảo anh rồi anh lại không nghe, nếu không anh tìm chút quan hệ để bên kia dàn xếp cho anh lên trước đi?”

“… Ôi, anh đã làm rồi. Phó viện trưởng người ta đang ở ngay cạnh anh đây này, mà vị chủ nhiệm Trần cậu ấy sống chết cũng không chịu nể mặt, nhất định phải bắt anh đứng xếp hàng, hừ…”

“Như vậy sao? Vậy anh cứ tiếp tục xếp hàng đi, dù sao cũng chỉ chịu đau thêm một chút mà thôi, không chết được. Em đã sớm nói với anh là những loại thuốc mà bệnh viện trung tâm kia kê chỉ có thể trị được ngọn mà không thể trị tận gốc rồi. Hôm trước có bảo anh đến trung y viện khám một chút, anh còn cứng đầu nhất quyết không nghe, đã thế còn ra ngoài xã giao uống rượu. Hừ, em nói cho anh biết, hiện tại anh như vậy chính là tự làm thì tự chịu.”

“Được rồi, hiện tại anh không có tâm tình nghe chú lải nhải đâu, không có việc gì anh cúp máy đây.”

“Anh nhớ kỹ đó, đừng có mất kiên nhẫn mà không chịu xếp hàng, nhất định phải tìm bác sĩ Trần thử xem, cậu ấy thật sự có thể chữa bệnh, tin… Đô!”

Lưu Phúc Lý lập tức cúp máy, hiện tại ông ấy không chỉ đau đầu, mà còn buồn nôn nữa.

Có chút cảm giác nôn mửa, nhưng lại không thể nôn ra.

Nửa đầu bên phải vô cùng khó chịu, có cảm giác như vô số cây kim đang đâm ở đó, nửa bộ não như đang bị khuấy trộn lên, chỉ cần dùng tay đụng nhẹ vào da đầu, sẽ đau như trực tiếp dùi thẳng vào tủy não vậy.

Hiện tại ông ấy có cảm giác nửa cái đầu này đã không còn thuộc về chính mình nữa rồi.

Tra tấn, tuyệt đối là tra tấn!

Nếu không phải em trai ông ấy nhiều lần cam đoan, nói thật, ông ấy tuyệt không muốn đến cái trung y viện gì đó này.

Phải biết rằng, ông ấy cũng từng đến bệnh viện trung tâm khám rồi, vị chuyên gia kia từng kê đơn thuốc cho ông ấy, lúc đầu uống còn rất hữu ích, vài giờ sau cảm giác đau đớn sẽ từ từ giảm bớt.

Nhưng bình thường khi có công tác xã giao, ông ấy sẽ thỉnh thoảng đi uống chút rượu với đối tác, mà một khi uống nhiều, ban đêm sẽ đau đến chết đi sống lại.

Vào thời điểm ấy, đúng là uống thuốc cũng mang đến một chút hiệu quả, nhưng hiệu quả rõ ràng là không tốt như lần đầu tiên.

Cho đến bây giờ, dù ông ấy không uống rượu, thì một khi cơn đau bắt đầu, hiệu quả của thuốc sẽ cực kỳ mờ nhạt, hoàn toàn không được rõ ràng như trước nữa.

Thường thường là uống thuốc vào buổi sáng, phải chịu đựng cho đến buổi chiều, cơn đau đầu kia mới có thể tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment