Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 313 - Chương 313 - Nhẫn Nhịn…

Chương 313 - Nhẫn Nhịn…
Chương 313 - Nhẫn Nhịn…

Không, đặc biệt là ngày hôm nay, rõ ràng sáu giờ sáng bắt đầu đau, Lưu Phúc Lý đã uống thuốc rồi. Sau khi uống thuốc, ông ấy còn cho rằng chỉ cần mình có thể chịu đựng thêm mấy tiếng đồng hồ nữa, là cái đầu sẽ không đau.

Nào biết mãi đến hơn tám giờ, cơn đau đớn ấy vẫn không hề giảm bớt.

Rơi vào đường cùng, ông ấy đành phải gọi điện thoại cho tài xế, chuẩn bị đến bệnh viện trung tâm một chuyến.

Kết quả đi được nửa đường, em trai ông ấy tìm ông ấy có chuyện, vừa nghe nói ông ấy bị đau nửa đầu, lập tức đề nghị ông ấy đến trung y viện thăm khám.

Ai mà biết được khi đến nơi này, ông ấy lập tức bị quang cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

Lưu Phúc Lý chưa từng đến trung y viện khám bệnh, cho nên ông ấy như thế nào cũng chưa từng nghĩ tới phòng khám của trung y viện, hóa ra lại còn nhiều người hơn cả bệnh viện trung tâm.

Nhiều người xếp hàng như vậy, Lưu Phúc Lý khẳng định không có ý định thành thành thật thật xếp hàng mấy tiếng đồng hồ, như vậy ông ấy sẽ bị tra tấn đến điên mất.

Kết quả ông ấy tìm quan hệ, cuối cùng sau khi liên lạc với Hoàng Băng, vốn tưởng rằng một phó viện trưởng ít nhiều cũng có thể khiến cho một vị bác sĩ nể mặt một chút, khám bệnh cho ông ấy trước.

Ai mà ngờ nổi, vị bác sĩ kia lại một mực từ chối, bảo ông ấy cứ thành thật xếp hàng đi, khiến Lưu Phúc Lý tức giận, thiếu chút nữa đã lập tức rời khỏi trung y viện này rồi.

Nếu không phải Hoàng Băng ở bên cạnh nhiều lần khuyên bảo, khẳng định là Lưu Phúc Lý sẽ không tiếp tục xếp hàng ở đây đâu.

Từ khi làm hiệu trưởng trường tiểu học thí điểm của Giang Hạ, ông ấy rất ít khi bị người nào đó sập cửa vào mặt, hiện tại bản thân đã đau không chịu nổi, bác sĩ này lại còn không chịu nể tình châm chước một phen, làm sao ông ấy có thể bình tĩnh nổi? Có thể không tức giận đây?

Cũng may Lưu Phúc Lý vốn đã lăn lộn trên quan trường thật lâu, coi như học được kỹ năng kiên nhẫn, dù gặp phải tình huống này cũng không biến sắc mặt. Bởi vậy, kể cả khi đau đầu ghê gớm, ông ấy vẫn có thể kiềm chế, không thể hiện cơn phẫn nộ ra ngoài, chỉ mang theo một chút oán giận trong lời nói mà thôi.

Hơn nữa, thật vất vả mới tìm được quan hệ, đã để phó viện trưởng nhà người ta tự mình cùng bản thân đi khám bệnh, nếu ông ấy thực sự ném đối phương ở lại, một mình phất tay áo bỏ đi, chẳng phải đã quá không nể mặt người ta rồi?

Lại nói, mấy người tới tầm tuổi như bọn họ, càng đi về sau, tài nguyên và quyền lực càng nhanh chóng trôi đi, nắm giữ được một ngày là ít đi một ngày, có thể không đắc tội với người khác, lại kết giao thêm một người bạn, ông ấy nhịn một chút cũng chẳng vấn đề gì.

Suy cho cùng, dù người lớn tuổi, nhân tình vẫn luôn hữu dụng.

Dù sao đầu năm nay, ai già rồi mà không có bệnh?

Đương nhiên, ngoại trừ nể mặt Hoàng Băng, ông ấy cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc người trẻ tuổi bắt ông ấy phải thành thành thật thật xếp hàng kia có vốn liếng gì mà dám thẳng thừng từ chối ông ấy như vậy?

“Hiệu trưởng, ngài uống chút nước đi, chắc sẽ cảm thấy khá hơn.” Tài xế Tiểu Tống bưng cho Lưu Phúc Lý một ly nước ấm.

“Ừm.” Hiện tại Lưu Phúc Lý chẳng có hứng thú gì với chuyện ăn uống, nhưng chỉ đơn giản là uống nước thôi thì được, ông ấy nhanh chóng uống hai ngụm.

Tiểu Tống đưa mắt nhìn đội ngũ xếp hàng xung quanh: “Hiệu trưởng, còn chừng mười người, hẳn là sắp đến chúng ta rồi.”

Hoàng Băng ở một bên cười nói: “Đúng vậy, sẽ nhanh thôi. Hiệu trưởng Lưu à, chuyện lần này thật sự rất xin lỗi, tính tình của Tiểu Trần có chút ngay thẳng. Cậu ấy mới đến bệnh viện chúng tôi, thời gian công tác không dài, nhưng lại là bác sĩ trung y do viện trưởng Khổng tự mình mời tới, trình độ cũng không tệ lắm. Anh cứ yên tâm, nhẫn nhịn thêm một chút, tôi cam đoan là cậu ấy có thể điều trị được cho anh.”

Lưu Phúc Lý nhịn đau, thử nói chuyện với Hoàng Băng một lát. Sau khi uống mấy ngụm nước ấm, tuy đầu ông ấy vẫn rất đau, nhưng không còn kịch liệt như trước nữa: “Vừa rồi lúc tôi gọi điện thoại, viện trưởng Tần của bệnh viện trung tâm đã nói trung y viện đổi viện trưởng, viện trưởng Khổng này là ai vậy?”

Hoàng Băng cười nói: “Dự Châu. Viện trưởng Khổng này tới từ địa phương lớn, thầy của ông ấy chính là Quách Bạch Gia, danh y đứng đầu Dự Châu.”

Ồ?

Lưu Phúc Lý thoáng cái run rẩy, nói: “Hình như tôi đã nghe nói qua cái tên này rồi. Khoảng hai mươi năm trước, dường như Dự Châu có một căn bệnh truyền nhiễm kỳ quái nào đó? Lúc ấy tình hình thật đáng sợ. Vừa vặn lúc ấy, mợ của vợ tôi đang ở Dự Châu. Bà ấy đã qua đời bởi vì căn bệnh truyền nhiễm nọ. Quách Bạch Gia kia, có phải là người được trao tặng danh hiệu quốc y vào năm thứ hai sau khi căn bệnh truyền nhiễm nọ đã được khống chế hay không?”

Hoàng Băng cười nói: “Đúng vậy. Người nọ chính là Quách lão. Cả nước ta cũng chẳng có mấy vị bác sĩ đạt được danh hiệu này đâu. Mà không chỉ một mình Quách lão, nhóm học trò của ngài ấy cũng có y thuật cao minh. Cho nên, hiệu trưởng Lưu à, anh cứ yên tâm đi, viện trưởng của chúng tôi chọn người tuyệt đối không thành vấn đề.”

Lưu Phúc Lý nửa tin nửa ngờ nhìn vào phòng khám, có danh y đại sư xác nhận, đúng là đã khiến cho sự hoài nghi của ông ấy dành cho Trần Khánh bớt đi vài phần.

Lưu Phúc Lý đứng bên ngoài nhìn từng bệnh nhân trước mặt mình đi vào trong phòng khám, rồi vài phút sau, bọn họ lại nhanh chóng bước ra, rốt cuộc tâm lý lo lắng trong lòng ông ấy cũng hòa hoãn lại.

Sắp rồi!

Cố nhẫn nhịn thêm một chút nữa thôi...

“Tiếp theo!” Giọng nói của Trần Khánh từ trong phòng khám truyền đến.

Lưu Phúc Lý đau đớn đến mức mí mắt đã không cách nào chống đỡ được nữa rồi, Tiểu Tống ở một bên lập tức nâng ông ấy dậy: “Hiệu trưởng, đến chúng ta rồi.”

Hoàng Băng cũng tiến lên giúp đỡ. Ông ấy cùng Tiểu Tống một trái một phải đỡ Lưu Phúc Lý đi vào.

Trong phòng khám, ngay khoảnh khắc Trần Khánh nhìn thấy Lưu Phúc Lý, ánh mắt hắn đã dừng lại trên não phải của ông ấy.

“Tiểu Trần à, mau khám cho hiệu trưởng Lưu một chút, ông ấy đã nhịn hơn hai tiếng đồng hồ rồi, cậu mau chẩn đoán cho ông ấy đi.” Hoàng Băng nói xong, đang muốn đỡ Lưu Phúc Lý lên cái ghế nhỏ trước mặt Trần Khánh.

Trần Khánh lại xua tay đứng dậy: “Không cần, cứ để ông ấy nằm ở bên kia, tôi trực tiếp châm cứu cho ông ấy luôn.”

Bình Luận (0)
Comment