“Hả? Không chẩn đoán bệnh?” Hoàng Băng kỳ quái nói.
Trần Khánh nói: “Không cần, đau nửa đầu thôi mà, rất nhanh là xong rồi.”
Nói xong, Trần Khánh nhanh chóng đi lấy mấy cây châm, mà một cây châm trong đó lại dài hơn mấy cây châm còn lại.
Thấy Trần Khánh đã nói như vậy, Hoàng Băng và Tiểu Tống cũng lập tức làm theo. Hai người bọn họ vội vàng đỡ Lưu Phúc Lý nằm lên chiếc giường nhỏ, để ông ấy nằm thẳng xuống.
Nhưng vừa nằm, đầu Lưu Phúc Lý càng đau hơn.
Ông ấy không nhịn được bắt đầu kêu rên, tay phải làm động tác ôm đầu như lại dừng giữa trên không trung, sở dĩ ông như vậy là bởi vì không làm động tác này thì sẽ rất đau, nhưng nếu bàn tay thực sự ôm vào đầu, cơn đau còn gia tăng thêm, trông có vẻ rất buồn cười.
Sau khi Lưu Phúc Lý nằm xuống, Trần Khánh trực tiếp đâm một châm vào huyệt Hợp Cốc trên tay trái của ông ấy. Một châm này có tác dụng gây mê, đồng thời cũng có thể giảm đau.
Đâm xong Hợp Cốc, Trần Khánh lại dùng cây châm dài nhất, trực tiếp đâm vào huyệt Thái Dương bên phải của Lưu Phúc Lý, sau khi tiến châm, lại chậm rãi rút ra một chút, cho đến khi châm tiếp xúc với da, sắp chui ra ngoài, lập tức để ngang châm, kề sát vào huyệt Thái Dương của Lưu Phúc Lý, tay kia đi theo phương hướng từ huyệt Thái Dương tới huyệt Suất Cốc nằm ở mũi nhọn trên vành tai của ông ấy, vừa kéo da, vừa tiến châm ngang.
Cứ như vậy, ngân châm xuyên thấu qua da đầu, từng chút từng chút đâm vào huyệt Suất Cốc tại mũi nhọn trên vành tai.
Hoàng Băng và Tiểu Tống nhìn thấy thao tác này của Trần Khánh, chợt cảm thấy da đầu tê dại.
Bọn họ đều có thể nhìn thấy hình dạng của cây châm ở não bên phải của Lưu Phúc Lý, dường như cây châm này có thể chọc thủng da đầu của ông ấy bất cứ lúc nào.
Thực dọa người!
Kỳ thật đây là một chiêu Thái Dương thấu Suất Cốc trong châm cứu của trung y, hai huyệt vị này phối hợp với nhau có tác dụng chuyên trị chứng đau nửa đầu.
Cả bên trái lẫn bên phải đều có thể dùng tới chiêu này, mà châm thứ nhất tại huyệt Hợp Cốc phải đối xứng. Nói đơn giản là Lưu Phúc Lý đau nửa đầu bên phải, vậy bác sĩ phải hạ châm tại huyệt Hợp Cốc bên trái.
Trên cơ bản, khi dùng đến chiêu này, lúc châm nhanh đến huyệt Suất Cốc, cơn đau đầu sẽ biến mất.
Vì vậy, cho tới bây giờ phương diện trị liệu đau đầu trong trung y đều là dựng xào thấy bóng.
Đương nhiên, ngoại trừ đau nửa đầu còn một loại bệnh trạng đau cả đầu. Loại này cũng đơn giản, trực tiếp châm huyệt Bách Hội, nếu như đau đớn không biến mất, vậy tiếp tục châm huyệt Dũng Tuyền.
Về cơ bản, chỉ cần hạ châm xuống hai huyệt vị này, bất kỳ cơn đau đầu nào cũng sẽ biến mất.
Đương nhiên, nó chỉ đơn giản là làm cơn đau đầu biến mất, nhưng các triệu chứng gây đau đầu vẫn không được loại bỏ hoàn toàn.
“Hô~”
Thật thoải mái!
Lưu Phúc Lý hoàn toàn không biết Trần Khánh đang đâm ở đâu, bởi vì nửa đầu của ông ấy, ngoại trừ đau ra đã không còn bất cứ tri giác nào khác nữa.
Nói thật khi Trần Khánh bắt đầu châm xuống, ông ấy cũng thuận tiện nhắm mắt lại. Kết quả vừa mới qua mười mấy giây, ông ấy đã cảm thấy cơn đau đầu của mình giảm bớt rồi.
Vào giờ phút này, hàng lông mày vốn nhíu chặt cũng nhẹ nhàng giãn ra.
Hiệu quả quá nhanh, còn nhanh hơn uống thuốc giảm đau.
Lưu Phúc Lý chậm rãi mở hai mắt, không đợi ông ấy mở miệng, Trần Khánh đã vỗ vỗ bả vai ông ấy, nói: “Đứng lên đi, sau này nhớ phải kiêng rượu, ăn uống lấy ngũ cốc làm chủ, duy trì nhiệt độ trên đầu, mùa hè cố gắng hết sức không để gió điều hòa thổi vào đầu, lúc thời tiết thay đổi phải đội mũ, nếu tới mùa thu đông, nhất định phải giữ ấm cho tốt. Nếu anh đều có thể làm được những thứ này, thì về sau bệnh đau đầu sẽ không tái phát nữa.”
Kỳ thật bệnh đau nửa đầu của Lưu Phúc Lý cũng không phức tạp, chẳng qua lúc bình thường, ông chú này ăn uống không lành mạnh, còn uống khá nhiều rượu, dẫn đến thân thể không đủ dương khí, sức đề kháng giảm xuống, cộng thêm phong hàn cản trở. Bởi vậy không cần biết gặp phải gió nóng hay gió lạnh, chỉ cần thấy gió đương nhiên bệnh đau đầu sẽ phát tác.
Bệnh này, Trần Khánh có thể dùng ngân châm điều trị cho ông ấy, nhưng nếu thói quen sinh hoạt của ông ấy không thay đổi, dù hôm nay Trần Khánh có điều trị khỏi cũng là uổng phí công phu, cho nên hắn mới đề nghị Lưu Phúc Lý trực tiếp thay đổi thói quen sinh hoạt của mình.
“Hiệu trưởng Lưu, có phải đã ổn rồi hay không?” Hoàng Băng cười tủm tỉm nhìn Lưu Phúc Lý, giống như đang khoe khoang vậy.
Lưu Phúc Lý tự mình đứng dậy, biên độ động tác rất lớn, nhưng ông ấy vẫn không cảm thấy đau. Điều này làm cho tâm tình ông ấy trở nên đặc biệt thoải mái.
Nhanh như vậy đã chữa khỏi bệnh đau đầu của mình rồi?
Ánh mắt Lưu Phúc Lý nhìn về phía Trần Khánh cũng trở nên khác trước: “Trần, cậu là chủ nhiệm Trần đúng không? Vừa rồi, thật ngại quá, tôi cũng không cố ý phá hư trật tự ở nơi này đâu, chủ yếu là quá đau, không còn cách nào khác. Hôm nay rất cám ơn cậu, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm.”
Trần Khánh trở lại chỗ ngồi của mình, thao tác trên máy tính một hồi, nói: “Tôi hiểu mà, nhưng những người tới đây, ai cũng gấp hết. Về phần ăn cơm thì thôi. Đây, anh quét mã thanh toán, nộp tiền xong là có thể rời đi rồi. Tôi rất bận, không có thời gian nói chuyện phiếm đâu.”
Này…
Đây là lần đầu tiên Lưu Phúc Lý gặp phải loại tình huống như vậy. Đến nói người ta cũng không muốn nói chuyện với ông ta.
Đúng là tú tài gặp phải binh [1], dường như bộ đạo lý đối nhân xử thế mà ông ta vốn quen thuộc kia lại có chút không dùng được.
[1] : chỉ một bên dùng lý để nói còn một bên dùng võ lực giải quyết vấn đề, hai bên không có tiếng nói chung, thành ra vấn đề nan giải.
“Ha ha ha, được rồi, Tiểu Trần cậu làm việc đi, Tiểu Tống, cậu quét mã, tôi và hiệu trưởng Lưu ra ngoài trước.” Hoàng Băng lập tức cho Lưu Phúc Lý một bậc thang.
Lưu Phúc Lý thấy thế, cũng thức thời đi theo Hoàng Băng ra khỏi phòng khám.
Vừa đi ra ngoài, Lưu Phúc Lý đã nhỏ giọng nói: “Viện trưởng Hoàng, anh nói thật không sai, bác sĩ Trần này chữa trị quá nhanh, vừa rồi rõ ràng cậu ấy chỉ đâm vào đầu tôi một chút, tôi đã lập tức tốt lên rồi, trước sau còn không đến một phút, đúng không?”