Hoàng Băng nhìn thấy thái độ lúc này và lúc trước của Lưu Phúc Lý hệt như hai người khác nhau, trong lòng không khỏi có chút buồn cười: “Đúng vậy, tôi còn có thể lừa gạt anh sao? Hiệu trưởng Lưu, lúc trước Tiểu Trần này chỉ nắm tay tôi một cái, đã biết được tôi bị bệnh gì rồi, sau đó cũng giống như anh, chỉ một mũi châm lại lập tức thấy hiệu quả.”
Lưu Phúc Lý sợ hãi than: “Chậc chậc chậc, tôi không nghĩ tới trung y lại lợi hại như vậy, sau này tôi phải thường xuyên tới đây khám bệnh mới được.”
Hoàng Băng cười nói: “Ha ha ha, cảm ơn anh đã yêu mến. À, đúng rồi, hiệu trưởng Lưu, tôi có một đứa nhỏ thân thích muốn chuyển trường, chúng ta có thể ăn một bữa cơm không, nói chuyện một chút nhé...”
Tới giờ cơm trưa, Trần Khánh tạm ngừng tọa chẩn.
Không phải vì hắn mệt mỏi, mà là trước kia hắn không chuyên tâm ăn cơm, thường xuyên nhai hai miếng liền nuốt rồi tiếp tục khám bệnh cho người ta.
Hành động như vậy đã bị nhóm ngũ tạng kháng nghị.
Sau khi đàm phán, cuối cùng Trần Khánh đành phải xác định thời gian ăn cơm của mình, khoảng chừng nửa giờ.
Thời gian này hắn phải chuyên tâm ăn uống, không được chẩn đoán hoặc điều trị bệnh cho bệnh nhân.
Tới lúc này, nhóm ngũ tạng, nhất là tâm hỏa, mới hài lòng với kết quả đàm phán, không có dẫn đầu gây sự nữa.
Các bệnh nhân cũng không nói gì, dù sao bác sĩ người ta làm việc của nửa ngày rồi, ngay cả miếng nước cũng không được uống, ăn cơm cũng phải ăn trong phòng khám, chỉ nửa giờ mà thôi, bọn họ vẫn chờ được.
“Ăn cơm thì đừng đọc sách, như vậy hiệu quả học rất thấp.” Trần Khánh đang ăn cơm trưa, lại nhìn thấy hai người Hạ Mẫn và Cố Vũ đều đang chăm chỉ đọc《 Thương Hàn Luận Kim Quỹ Phương Tề 》, không khỏi cười nói.
Rất nhiều người đều thích tranh giành từng giây từng phút để học, kể cả đi đường hay ăn cơm, bọn họ chỉ hận không thể dán một quyển sách trên mặt.
Nhưng trên thực tế, học tập thực sự không cần thiết phải làm đến mức như vậy, đặc biệt là học trung y.
Chuyên tâm còn không học được cái gì, huống chi là nhất tâm nhị dụng?
“À à, chúng tôi biết rồi chủ nhiệm Trần.” Hạ Mẫn nói xong, lập tức bới hai miếng cơm, sau đó dứt khoát đặt hộp cơm sang một bên, bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
Cố Vũ nhìn thấy Hạ Mẫn như vậy, cũng học theo, thậm chí cơm gã cũng không bới đã trực tiếp bỏ hộp cơm xuống, giống như muốn thi đua với Hạ Mẫn xem ai nghiêm túc đọc《 Thương Hàn Luận Kim Quỹ Phương Tề 》hơn.
Ách?
Có phải bọn họ đã nghe nhầm rồi?
Trần Khánh nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, không khỏi ngẩn người.
Rõ ràng hắn nói như vậy để cho bọn họ chuyên tâm ăn cơm, vì sao rơi vào tai bọn họ lại thành đừng ăn cơm hãy nghiêm túc đọc sách vậy?
“Hai người đợi lát nữa hãy học cũng được mà? Học trung y là chuyện lâu dài, không thiếu chút thời gian này. Cứ tử tế ăn cơm trước đã. Mặt khác tôi đã nói rõ với hai người về chuyện nên học trung y như thế nào rồi mà? Hai người đã quên rồi sao?” Trần Khánh nói.
Hai người Cố Vũ lập tức đưa mắt nhìn nhau, nghe Trần Khánh nói như vậy, cũng chẳng biết làm gì khác hơn, đành phải buông sách vở trong tay xuống, tiếp tục bưng hộp cơm lên.
Trên thực tế, mấy ngày nay, vào thời điểm Trần Khánh ngồi tọa chẩn, hắn đều nói cho bọn họ biết một vài kiến thức lâm sàng, vốn dĩ hắn cho rằng làm như vậy ít nhiều cũng mang tới cho bọn họ một chút trợ giúp.
Nhưng trước mắt xem ra, bọn họ không những chẳng hấp thu được một chút gì, ngược lại con đường học tập lại có chút lệch lạc, giống như một số người bạn thời đại học của Trần Khánh.
Hiện tại, sở dĩ sau khi tốt nghiệp rất nhiều bác sĩ trung y thuộc phái học viện đều rơi vào tình cảnh ‘cái này không biết, cái kia cũng không biết’, chủ yếu là vì trong thời gian học tập ở đại học, bọn họ đều không hình thành được tư duy trung tâm.
Tư duy trung tâm là gì?
Là một bộ các phương pháp học tập nhanh chóng!
Không chỉ là trung y, mà bất cứ loại tri thức nào cũng vậy, muốn học nhanh và nắm vững, người học đều phải có tư duy trung tâm.
Nhưng hệ thống giáo dục hiện đại, gần như đều rập khuôn theo hình thức của Mỹ, hoàn toàn là tư duy dạng phân khoa, chia cắt một kiến thức ra vô số phần, sau đó để cho học sinh bắt đầu học từ mỗi một phần nhỏ.
Trên thực tế, loại phương pháp học tập này là quá sức với học sinh.
Cũng giống như rất nhiều sinh viên học trung dược học hiện tại vậy. Tuy bọn họ nắm kiến thức Đông y rất sâu, nhưng tới khi tốt nghiệp ngay cả âm dương ngũ hành của trung y cũng không hiểu.
Chịu ảnh hưởng bởi hệ thống và tài liệu giáo dục như vậy, các giáo viên trong trường cũng chỉ có thể giảng giải chỗ này một chút, giảng giải chỗ kia một chút, nhìn như chu toàn, đề cập toàn diện, thực tế lại là hời hợt, nói nhiều mà như không nói được bất cứ điều gì.
Bởi vì rất nhiều lời nói của các danh gia trong giới trung y thường trái ngược với nhau. Nếu bản thân người học không hình thành một tư duy trung y thống nhất, lại tiếp xúc trực tiếp với tất cả những loại học thuyết của danh gia, khẳng định là bọn họ không thể có được ý thức tự chủ của bản thân để biện chứng.
Cho nên trong quá trình học tập sẽ xuất hiện một loại tình huống, khi nhìn thấy tác phẩm của một danh gia, bọn họ sẽ theo bản năng mà cho rằng lời nói này rất có đạo lý, nhưng đợi đến khi lật xem tác phẩm của một danh gia khác, bọn họ lại cảm thấy thứ này có đạo lý.
Cứ như vậy, đọc tới đọc lui, tất cả những quan điểm của mọi người đều có đạo lý, nhưng bọn họ đọc mãi đọc mãi vẫn không hiểu được bản chất của vấn đề.
Tựa như bản sách thuốc Đông y《 Bản Thảo Cương Mục 》. Trên thực tế, nội dung bên trong có rất nhiều chỗ sai. Khi còn nhỏ đọc bài khóa, Trần Khánh rất sùng bái Lý Thì Trân, dù sao ông ấy cũng là người vô cùng tài giỏi, đã dựa vào bản thân tự hái thuốc, tự nếm thuốc, sau đó ghi chép lại, rất có phong phạm của Thần Nông nếm bách thảo.
Nhưng sau khi chân chính học trung y, hắn mới phát hiện, một vài thứ gọi là thuốc được Lý Thì Trân ghi lại trong 《 Bản Thảo Cương Mục 》, căn bản không có trải qua khảo chứng, hơn nữa, đôi chỗ lý luận y học mà ông ấy viết cũng trong cuốn sách kia cũng hỗn loạn, sai sót, khuyết thiếu chồng chất.