“Sau đó lại đi học Hoàng Đế Nội Kinh, khi hai người hiểu được huyệt vị kinh mạch lại đi nghiên cứu Hoàng Đế Nội Kinh, sẽ càng hiểu rõ cơ thể con người hơn, cũng sẽ dần dần hình thành nên tư duy biện chứng. Đến giai đoạn này, nếu như hai người cứ nhiều lần lặp đi lặp lại nghiên cứu như vậy, bản thân hai người cũng có thể trở thành một vị châm cứu sư lành nghề.”
“Nếu chưa đủ, vậy cứ tiếp tục học như tôi vừa nói, học Thần Nông Bản Thảo Kinh, học Thương Hàn Kim Quỹ, sau đó trên cơ sở Hoàng Đế Nội Kinh, hai người sẽ hiểu được dược liệu, hiểu đơn thuốc, tự nhiên sẽ biết nên phối hợp dược liệu như thế nào. Những phương thuốc kia sẽ không tử khí nặng nề như bày ra trên sách vở, mà là sẽ sống động xuất hiện trong đầu anh, mặc cho anh sai khiến.”
“Cho nên, không có tư duy biện chứng mà trực tiếp đi xem đơn thuốc, kết quả chỉ khiến anh bị đơn thuốc nô dịch, từ đó cứ máy móc dựa theo phương thuốc có sẵn mà bốc thuốc, cuối cùng cả đời cũng khó có được thành tựu. Mục tiêu của chúng ta nên xác định tại vị trí cao hơn một chút, học trung y không phải chỉ để trị cảm mạo. Chẳng lẽ hai người không muốn đối thoại với những thần y cổ đại kia sao? Không muốn tái hiện lại nhóm tổ tiên trước đây, xem rốt cuộc có phải bọn họ thật sự thần kỳ như trong sách thuốc ghi lại hay sao?”
Dứt lời, trong lòng Hạ Mẫn và Cố Vũ lập tức nhiệt huyết sôi trào.
Trong một khoảnh khắc, bọn họ chợt có cảm giác chính mình đã làm được rồi!
Chữa cảm mạo, ha ha, bệnh nhỏ này cũng xứng với mục tiêu của chúng ta hay sao?
Thấy hai người trẻ tuổi đã được mình cổ động, Trần Khánh âm thầm cười trộm.
Quả nhiên, với người trẻ tuổi, nên dùng biện pháp của người trẻ tuổi.
Phải đánh máu gà mới có tác dụng.
Kết thúc cuộc nói chuyện phiếm, Trần Khánh cũng nghỉ ngơi tạm ổn rồi, hắn lại lập tức gọi tên tọa chẩn...
Buổi chiều qua rất nhanh, trong lúc không chú ý tới đã đến hơn bảy giờ rồi.
Theo bình thường, chỉ cần đến sáu rưỡi là Trần Khánh có thể tan tầm, nhưng bên ngoài vẫn còn quá nhiều người bệnh xếp hàng, vì vậy hắn dứt khoát kéo dài thêm một giờ nữa, còn những người bệnh đến sau thời gian này sẽ không đăng ký được.
Trải qua hai ngày cuối tuần tọa chẩn với cường độ cao, Trần Khánh cũng gần như đã thích ứng được với công tác mới này rồi.
Đương nhiên, làm như vậy cũng có ích cho hắn, ít nhất là các hạng năng lực đã được gia tăng rồi. Nhất là sau khi tứ chẩn được tăng cường, chúng nó đã trực tiếp rút ngắn lại thời gian hao phí khi tọa chẩn cho hắn.
Mà biện chứng tăng lên lại khiến cho những thủ đoạn trị liệu của Trần Khánh đều được phát huy tới cực hạn.
Mấy ngày nay, phần lớn những người bệnh xếp hàng đến khám đều mắc một vài bệnh nhẹ, rất ít người mắc chứng bệnh khó trị.
Gần như Trần Khánh đều có thể ứng phó được hết.
Nhưng cũng vì như vậy, lại khiến cho lượng y điểm mà hắn nhận được không quá nhiều.
Trần Khánh chỉ nhìn lướt qua, trước mắt hắn đã tích lũy được tổng cộng là 228.4 y điểm. Đây là số điểm trong vòng ba ngày, cũng tương đương với tuần trước.
Trần Khánh không vội đi sử dụng y điểm, bởi vì ngay lúc này, cái bụng của hắn đã bắt đầu kêu, nếu không nhanh chóng ăn một chút gì đó, chỉ sợ đợi lát nữa đám tâm hoả lại gào ầm lên kháng nghị.
Trần Khánh vội vàng chạy về nhà, sau khi tự mình nấu hai món ăn, lại cơm nước xong, cuối cùng hắn cũng đánh tan được cuộc chiến khởi nghĩa võ trang do nhóm ngũ tạng cầm đầu, chuẩn bị nổi dậy.
Trần Khánh dọn dẹp xong bát đũa, lại ra nằm trên sô pha, mở TV, chọn kênh tin tức.
Nhưng lực chú ý của hắn cũng không tập trung trên TV, tâm thần lại kiểm tra giao diện thuộc tính.
Với lượng y điểm trước mắt, hắn có thể lựa chọn tăng lên rất nhiều hạng mục khác nhau.
Ví dụ như vấn chẩn và văn chẩn trong tứ chẩn, cùng với đơn thuốc, nắn xương, xoa bóp bấm huyệt, còn có Chúc Do Thuật nữa.
Nhưng Trần Khánh không tính tăng lên những thứ này, sau khi cân nhắc, hắn bắt đầu chuyển hướng chú ý sang hai môn châm pháp Thiêu Sơn Hỏa và Thấu Thiên Lương này. Bởi vì hai môn châm pháp nọ chỉ kém hơn tám ngàn điểm thuộc tính, là có thể đạt tới cấp bậc hoàn mỹ.
Trước mắt, cả về biện chứng lẫn chẩn đoán bệnh, Trần Khánh đều đủ khả năng ứng phó với đại đa số tật bệnh, như vậy kế tiếp hắn cần tăng lên trị liệu thủ đoạn.
Nắn xương và Chúc Do Thuật không có quá nhiều cơ hội dùng đến, tạm thời không cần tăng lên.
Xoa bóp bấm huyệt rất lao lực, hơn nữa, chỉ khi gặp phải những bệnh nhân như Điền Cường Quốc và bà nội Hứa Văn Diệu, kỹ năng này mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất của nó.
Còn trong quá trình tọa chẩn bình thường, tác dụng của nó không thể có ích như châm thứ được.
Về phần đơn thuốc, không phải Trần Khánh không muốn tăng lên hạng mục nọ, mà là hắn hiểu kể cả khi mình tăng lên hạng mục này, tác dụng của nó cũng không lớn.
Bởi vì mấy ngày nay, Vương Xuân Lam đã gặp phải hai lần sự cố.
Cả hai lần này đều là người bệnh ở cuối tuần trước đến khám, đã được ông ấy kê đơn cho, nhưng sau khi uống thuốc không thấy hiệu quả, đã một lần nữa chạy tới hỏi Vương Xuân Lam, kết quả là Vương Xuân Lam vẫn trước sau như một, lặp đi lặp lại quá trình chẩn đoán bệnh, thậm chí còn một lần nữa cân nhắc lại đơn thuốc, cuối cùng là sững sờ không phát hiện ra mình đã phạm sai lầm ở điểm nào.
Sau đó, ông ấy vội vàng chạy qua tìm Trần Khánh. Ban đầu Trần Khánh cũng không cảm thấy trong đơn thuốc này có vấn đề gì.
Nhưng rất nhanh cả hai người đã phản ứng lại.
Nếu kết quả chẩn đoán bệnh và đơn thuốc đều không có vấn đề gì, như vậy trong tình huống này, chỉ duy nhất một khâu đã xảy ra vấn đề, đó là dược liệu.
Quả nhiên, khi bọn họ đi hiệu thuốc kiểm tra một phen, lập tức phát hiện ra rất nhiều dược liệu đều không đạt tiêu chuẩn.
Hoặc là những loại dược liệu này không đủ năm, hoặc là nơi sản sinh ra chúng không đúng yêu cầu.
Ngoại trừ mấy thứ này, bên trong còn trà trộn vài loại dược liệu hàng nhái, hàng giả, hàng kém chất lượng. Ví dụ như chủng loại dược liệu không tốt hay đã bị người ta dùng các loại thủ đoạn xông khói, nhuộm màu, làm cho vẻ ngoài của nó giống hệt hàng chính phẩm. Nếu không phải là người đặc biệt dụng tâm và đặc biệt quen thuộc với dược liệu, đúng là rất khó để phân biệt được.