Chút y điểm này quá ít, chẳng đủ để thêm vào bất cứ hạng mục nào cả, Trần Khánh cũng đơn giản tích trữ nó lại, chờ sau khi tích trữ được nhiều, lại một lần nữa gia tăng thêm cho thống khoái.
Thêm y điểm xong, Trần Khánh quan sát tin tức một chút để thả lỏng đầu óc.
Bình thường sau khi tọa chẩn xong ở trung y viện, thời gian buổi tối hắn đều không tiếp tục học tập nữa.
Trên thực tế, con người cũng như một cánh cung, cần căng lỏng có thời, nếu cả ngày đều căng thẳng, sẽ dễ dàng sinh ra vấn đề.
Hơn nữa, so sánh với những bác sĩ trung y khác, tốc độ gia tăng hiện giờ của hắn, đã vô cùng biến thái rồi.
"Ngày gần đây, uỷ ban công trình văn hóa truyền thừa trung y dược Trung Hoa đã triển khai các loại hình thức hoạt động học thuật trung y dược, chủ đề học thuật trọng điểm được tổ chức là hoạt động nghiên cứu và khảo sát khoa học..."
"Đồng thời chỉ trong vài ngày nữa thôi, một loạt những hoạt động cụ thể trong quá trình áp dụng trung y dược vào cấp trung tiểu học, cũng như tiếp tục giáo dục trung y dược, đã được chính thức triển khai công tác thí điểm..."
"..."
Hả?
Sắp đến rồi sao?
Trần Khánh quan sát nội dung trên kênh tin tức, biên tập viên đang nói chuyện về trung y dược, trong lòng không khỏi có chút chờ mong.
Hiện giờ có phải hắn cũng nên suy nghĩ tới chuyện nên làm như thế nào để dạy cho những bạn nhỏ kia sinh ra hứng thú với trung y?
Ngoại trừ tư tưởng lúc trước, đó là lợi dụng phương thức tọa chẩn để nắm bắt hoạt động và sở thích tâm lý của những bạn nhỏ kia, Trần Khánh cảm thấy mình còn phải gia tăng thêm một mắt xích nữa.
Chơi game!
Đúng vậy!
Chỉ cần là trẻ nhỏ, dù nam hay nữ, bọn chúng đều thích chơi game.
Như vậy nên dùng trung y để thiết kế nên một trò chơi như thế nào đây?
Trần Khánh đã nghĩ tới pvp, cũng chính là trò chơi đối kháng.
Không phải trong trung y có Âm Dương Ngũ Hành đó sao?
Trần Khánh cảm thấy hắn có thể chia những người bạn nhỏ kia làm hai tổ, một tổ năm người, lần lượt đánh dấu kim mộc thủy hỏa thổ lên từng đứa, sau đó giảng cho chúng nó nghe về mối quan hệ tương sinh tương khắc của kim mộc thủy hỏa thổ.
Sau khi chúng nó hoàn toàn hiểu rõ về mối quan hệ này, cũng tương đương với biết được ai có thể đánh thắng được ai, ai có thể trợ giúp được ai, coi như quy tắc trò chơi đã được thành lập rồi.
Kế tiếp chính là cách chơi.
Trần Khánh nằm trên giường tự hỏi chừng nửa giờ, suy nghĩ một hồi cuối cùng tự nhiên đi vào giấc ngủ...
Cũng không biết đã qua bao lâu, Trần Khánh đang ngủ bỗng nhiên bị một tiếng ầm vang làm cho bừng tỉnh.
Oanh!
Trần Khánh đang nằm trên giường đột nhiên run rẩy, đôi mắt chậm rãi mở ra, nhịp tim đập điên cuồng gia tốc.
Chuyện gì vậy?
Trần Khánh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chợt phát hiện lúc này vẫn là đêm khuya, sau đó hắn lại cầm lấy điện thoại di động, mới có 1 giờ 23 phút.
Là sét đánh sao?
Trần Khánh tin tưởng tiếng động vừa nãy không phải hắn nghe lầm, mà thật sự có âm thanh nổ mạnh thật.
Hắn vội vàng rời giường, đi đến trước cửa sổ, kéo tấm mành che ra, lúc này mới phát hiện bên phía tòa lầu đối diện cũng có mấy hộ gia đình bật đèn trong phòng, đứng trước cửa sổ không rõ nguyên nhân.
Kỳ quái, ánh trăng trên bầu trời tròn vành vạnh như vậy, chỉ nhìn là biết bầu trời không có cơn mưa, hơn nữa hiện giờ đang vào mùa hè, căn bản không có người nào đốt pháo bông hết, vì sao đột nhiên phát sinh tiếng nổ chứ?
Trần Khánh đứng nhìn vài phút, phát hiện bên ngoài thật sự không có gì khác thường, lại tắt đèn, lên giường nằm ngủ.
Chất lượng giấc ngủ của Trần Khánh vẫn luôn tốt đẹp, gần như cứ nằm xuống là ngủ luôn.
Nhưng lần này, sau khi vừa tiến vào mộng đẹp, không biết đã trôi qua bao lâu, Trần Khánh lại bị một hồi chuông đánh thức.
Ai vậy nhỉ?
Tâm trạng Trần Khánh có chút bực bội!
Hắn đi ngủ chưa từng để đồng hồ báo thức, gần như đều dựa vào đồng hồ sinh học để thức tỉnh.
Buổi tối chín giờ đi ngủ, buổi sáng hơn năm giờ tỉnh, luôn luôn đúng giờ, trừ phi là sáng sớm hôm sau có việc, ví dụ như trị liệu cho bà nội Hứa Văn Diệu chẳng hạn, hắn mới đặt đồng hồ báo thức.
Nhưng rõ ràng hôm nay không phải ngày Mậu Dần, đương nhiên hắn sẽ không đặt đồng hồ báo thức.
Cơn giận lên tới đỉnh đầu, Trần Khánh không còn buồn ngủ nữa, nhưng chờ đến lúc hắn nhìn thấy cái tên Khổng Học Quân hiện lên trên điện thoại di động, vẻ mặt đã ngưng trọng hơn vài phần.
3 giờ 02 phút.
Giờ này đối phương lại gọi điện thoại cho hắn, Trần Khánh cảm giác không được tốt lắm.
Chẳng lẽ... cú điện thoại này có liên quan đến vụ nổ vừa rồi?
Trần Khánh không dám chần chờ, vội vàng nhận điện thoại.
"Alo."
"Hô ~ may mắn quá, dọa tôi đổ mồ hôi lạnh toàn thân nha."
"Làm sao vậy viện trưởng Khổng?"
"Là lúc rạng sáng, khu chung cư Thịnh Thế Long Thành xảy ra vụ nổ khí gas. Tôi sợ cậu ở bên đó, muốn gọi điện thoại xác nhận một chút, may mắn cậu không có việc gì."
"Thịnh Thế Long Thành! ? Tình huống hiện tại là gì? Thương vong thế nào?"
"Không biết, tôi cũng vừa nhận được tin tức, bên phòng cháy, cục cảnh sát, đội cứu hộ, cả các bệnh viện lớn đều đã phái xe cứu thương đến hiện trường rồi. Trung y viện chúng ta vừa nhận được thông báo, tạm thời chỉ có thể chờ phía chính phủ công bố thống kê thôi, nhưng đánh giá dựa theo tình huống trước mắt, có vẻ như vụ việc này rất nghiêm trọng!"
"Người dẫn đội của bệnh viện chúng ta là ai?"
"Là chủ nhiệm Lương của khoa cấp cứu, trước mắt, toàn bộ những bác sĩ y tá đang trực đêm tại bệnh viện đều được phái đi cả rồi, ba chiếc xe cứu thương cũng xuất ra toàn bộ. Những người khác đã nhận được thông báo khẩn cấp, nhanh chóng trở về bệnh viện đảm nhận cương vị."
"Hiện giờ tôi phải chạy tới hiện trường."
"Không được, hiện trường rất nguy hiểm, ai biết có thể phát sinh nổ mạnh lần thứ hai hay không? Cậu có biết mình đang đứng trước khó khăn rất lớn trong quá trình trung y viện cải cách hay không? Trong vòng một tháng, lượng tiếp chẩn của cậu cần đạt tới một phần ba của khoa nội một trước kia. Hiện tại đã qua được một nửa quá trình, chỉ còn cách mục tiêu một đoạn nhỏ nữa, nếu vì sự cố lần này mà cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng tương đương với quá trình cải cách trung y viện liền thất bại trong gang tấc. Không, cậu không thể đi được."
"Viện trưởng Khổng, nhà dì hai của tôi ở bên đó, tôi phải đi."