Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 323 - Chương 323 - Áo Blouse Trắng!

Chương 323 - Áo Blouse Trắng!
Chương 323 - Áo Blouse Trắng!

Gác điện thoại xong, Trần Khánh nhanh chóng đi tìm ba lô của mình, mang theo toàn bộ ngân châm có sẵn trong nhà, đồng thời cũng dứt khoát lấy đi băng gạc, cồn i-ốt, đũa vân vân, cho hết vào trong ba lô.

Lúc gần đi, Trần Khánh vừa muốn đóng cửa, lại phát hiện vẫn còn một thứ quan trọng, hắn quên không mang đi.

Áo blouse trắng!

Dù hắn không thích màu trắng, nhưng chiếc áo này tượng trưng cho bác sĩ, mặc nó vào có thể bớt được rất nhiều chuyện.

Trần Khánh lại vào nhà, phủ thêm một chiếc áo blouse màu trắng lên người, cuối cùng mới đeo ba lô lên bước vào thang máy.

Đinh!

Tới lầu một rồi.

Trần Khánh lao ra thang máy, nhanh chóng di chuyển trong đêm tối, chiếc áo blouse trắng kia bay bay trong gió, nhìn rõ ràng vô cùng.

Khu chung cư Chương Hoa Hoa Viên cách Thịnh Thế Long Thành có hai km, đương nhiên, đây là khoảng cách tính theo đường chim bay, lộ trình thực tế sẽ xa hơn một chút, nhưng cũng không quá xa xôi.

Đây là nguyên nhân vì sao Trần Khánh có thể nghe được tiếng nổ khi đang ngủ.

Giờ này, trên đường cái, đừng nói là có xe chạy, ngay cả người đi đường cũng không có.

Trần Khánh vội vàng chạy đi, chỉ chốc lát sau đã trông thấy xe cứu thương lướt qua ngay bên người hắn.

Nhìn theo phương hướng di chuyển của chiếc xe, hẳn là đối phương đang chuyển người bị thương tới bệnh viện rồi.

Sắp đến nơi!

Trần Khánh chạy nhanh hơn, chừng mười phút sau, rốt cục hắn cũng trông thấy cánh cổng chính bên ngoài khu chung cư Thịnh Thế Long Thành. Ở một nơi cách cổng chính không xa, đang có rất nhiều người hoặc đứng, hoặc ngồi, cũng có người kêu rên thảm thiết...

Khu chung cư Thịnh Thế Long Thành đã được xây dựng từ khá lâu rồi, tòa nhà cao tầng nhất là mười một, những dãy khác chỉ cao có sáu tầng.

Hơn mười năm trước, đây đã là tòa nhà cao nhất cùng thế hệ rồi.

Hồi đó, dượng hai của Trần Khánh làm công trình, kiếm được khá nhiều tiền, vì vậy đã trực tiếp đổi một căn phòng lớn ở nơi này.

Trần Khánh băng qua cổng chính của khu chung cư, lập tức nhìn thấy vài tòa nhà đang cháy bên trong, có hai chiếc xe cứu hỏa đang khẩn cấp dập tắt lửa, thậm chí tại nơi này còn thường xuyên thấy đội viên đội phòng cháy nâng một vài chủ hộ bị thương rời đi. Đương nhiên ở bên trong cũng có một vài người không bị thương, bọn họ đang nhanh chóng ứng cứu và di dời đối phương ra khỏi khu vực nguy hiểm

Đô đô đô...

Di động vẫn một mực reo vang, dọc theo đường đi, Trần Khánh đã gọi tới mười cú điện thoại cho anh họ của hắn, nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Đừng gặp chuyện không may nha...

Trần Khánh chậm rãi đi đến khu vực nghỉ tạm của nhóm bệnh nhân, đang có một nhóm bác sĩ y tá khẩn trương xử lý miệng vết thương cho một vài người. Bọn họ vừa nhìn thấy Trần Khánh đi tới, đột nhiên một y tá hỏi: "Ai, cậu thuộc đơn vị nào?"

Trần Khánh đáp lại: "Trung y viện, để tôi đến xử ý."

Khi nói chuyện, Trần Khánh đã đưa mắt quan sát người bệnh đang được người y tá nọ chăm sóc, ngoại trừ trên đầu có dấu vết ngoại thương chảy máu, có vẻ như cánh tay trái của người này bị gãy xương rồi.

Không đợi y tá đáp lời, Trần Khánh đã bắt được cánh tay người bệnh kia, chỉ sờ xương cốt một cái, hắn đã phát hiện ra đoạn bị gãy trên xương cánh tay của người bệnh này rồi.

Thấy vậy, Trần Khánh cũng không để ý tới tiếng kêu thét chói tai của đối phương, trực tiếp cầm tay người nọ, kéo một cái, vặn một cái rồi đẩy một cái, sau đó nhìn về phía y tá: "Làm phiền cô giúp tôi lấy mấy cái đũa và băng gạc từ trong ba lô ra đây."

Ách...

Y tá nhìn dáng vẻ thuần thục của Trần Khánh không giống một bác sĩ thực tập, cũng không chần chừ, lập tức lấy đũa và băng gạc từ trong ba lô của hắn ra ngoài.

Trần Khánh cầm theo đũa nhựa, đặc tính của thứ này vừa nhẹ vừa bền không dễ bị bẻ gãy. Hắn tiếp nhận chiếc đũa từ trong tay y tá, lần lượt sắp xếp chúng nó dọc theo phần xương gãy của bệnh nhân, đồng thời quấn băng gạc xung quanh khiến cho tấm ván gỗ phát huy tác dụng.

Cố định cánh tay rồi, Trần Khánh lại dùng băng gạc buộc vòng quanh, một đầu treo trên cổ người bệnh, một đầu đỡ lấy cánh tay đối phương. Làm xong những việc này, Trần Khánh mới vỗ vỗ bờ vai của người nọ, thân thiết hỏi: "Anh còn đau không?"

Người bệnh cảm kích nói: "Còn một chút, nhưng đã đỡ hơn vừa nãy rất nhiều rồi."

Trần Khánh gật gật đầu, lại nhanh chóng lấy ra ngân châm trong ba lô, lần lượt đâm một châm xuống huyệt Hợp Cốc và huyệt Ngũ Lý của người bệnh.

Sau khi hạ hai châm xuống, Trần Khánh lại hỏi: "Hiện tại thì sao?"

Người bệnh giật giật cánh tay, sắc mặt lập tức trở nên nghi hoặc, sau đó lại một bàn tay khác đè lên, ngay tại thời điểm gã còn muốn chuyển động cánh tay bị gãy xương kia, Trần Khánh lập tức lên tiếng ngăn cản: "Đừng lộn xộn, hiện tại tôi chỉ xử lý chuyện đau cho anh thôi, phần gãy xương còn chưa khôi phục trở lại đâu."

Người bệnh gãi gãi đầu, hỏi: "Bác sĩ, sao tự dưng tôi không đau nữa rồi?"

Trần Khánh không trả lời vấn đề của đối phương, sau khi rút ngân châm trên tay và cánh tay của người nọ xuống, lập tức dặn dò: "Mấy ngày này, anh không thể dùng lực ở cánh tay, mỗi ngày nhớ ninh một chút canh xương uống, xương đầu cá, xương sườn đều được, vào bữa sáng tốt nhất là nên ăn cháo. Tỳ vị của anh có chút suy nhược, muốn bồi dưỡng nhất định phải hấp thu dinh dưỡng trong canh xương, như vậy xương cốt mới có thể khép lại nhanh hơn, anh đã nhớ kỹ chưa?"

Người bệnh gật gật đầu, sau đó lại hỏi: "Hẳn là dùng viên canxi cũng được?"

Trần Khánh không thay đổi nét mặt, chỉ đơn giản nói: "Thiên nhiên là tốt nhất, đề nghị của tôi là tuyệt đối không uống viên canxi."

Nói xong, Trần Khánh cũng không để ý tới đối phương nữa, mà đi tìm kiếm người bệnh tiếp theo.

Cô y tá ở một bên đưa ánh mắt đầy vẻ kỳ quái nhìn theo bóng dáng hắn.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bác sĩ trung y chữa bệnh, hơn nữa thoạt nhìn phương pháp của đối phương rất hữu dụng.

Vừa rồi ở thời điểm cô ấy cầm máu cho người bị gãy xương kia, đối phương còn há miệng kêu gào ầm ĩ, nói là nổ mạnh trực tiếp chấn cho gã từ trên giường bay thẳng lên, sau đó cánh tay trực tiếp chống xuống đất. Theo gã suy đoán tám phần là gãy xương rồi.

Bình Luận (0)
Comment