Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 324 - Chương 324 - Xuất Huyết Bên Trong!

Chương 324 - Xuất Huyết Bên Trong!
Chương 324 - Xuất Huyết Bên Trong!

Ai biết đâu vị bác sĩ trung y hồi nãy vừa đi lên đã nắn lại xương cốt cho gã, còn nhanh chóng dùng chiếc đũa cộng với băng gạc cố định cánh tay lại, nhưng mấy thủ thuật này cũng bình thường thôi, chuyện thần kỳ nhất vẫn là châm cứu.

Vị bác sĩ trung y kia chỉ nhẹ nhàng đâm hai châm xuống, người bệnh này lập tức im bặt, không còn kêu to, xem ra vết thương trên cánh tay đối phương thật sự không đau nữa rồi.

Rõ ràng là nhìn từ bên ngoài, bác sĩ trung y kia còn nhỏ hơn cả cô ấy, vì sao hắn có thể lợi hại như vậy chứ?

Hắn là bác sĩ của trung y viện sao?

Nhưng nếu người này thực sự lợi hại như vậy, hẳn là thanh danh đã sớm truyền khắp giới y học rồi, làm sao cô có thể không biết được?

"Mau, nơi này có người hôn mê, bác sĩ đâu? Có ai đi tới làm hô hấp nhân tạo được không?"

Đúng lúc này, nhân viên phòng cháy lại nâng một người bệnh ra ngoài, toàn thân đối phương đều là máu và bụi bặm, hai mắt nhắm nghiền, phần cổ vô lực rủ xuống dưới đất, giống như đã không còn hô hấp nữa.

"Ai? Vị bác sĩ kia, làm phiền anh mau đi tới cứu người này đi, đối phương vẫn còn thở." Nhân viên phòng cháy nhìn thấy Trần Khánh đang vặn cánh tay cho người khác, lập tức hô to một tiếng.

Trần Khánh nghe được, cũng vội vàng chạy tới, chỉ nhìn khí sắc rất khó phán đoán được tình trạng của bệnh nhân, bởi vì biểu hiện của thương tật và bệnh trạng cũng không giống nhau.

Vì ổn thỏa, Trần Khánh lập tức bắt mạch cho người bệnh nọ, ngay sau đó, trong đầu hắn đã xuất hiện âm thanh cực kỳ kích động của nhóm ngũ tạng.

“Xuất huyết!! Mau cứu mạng tâm hỏa!! Vì sao máu lại không ngừng chảy chứ? Ta biết phải làm sao bây giờ? Sắp chết rồi, sắp chết rồi!!”

“Tâm hỏa, có máu đọng ở ngực hắn, ta không thể làm cho dòng khí lưu chuyển bình thường được, mau nghĩ biện pháp nhanh lên!”

“Còn cả ta nữa, xương cốt của hắn bị gãy rồi. Nó nằm ngay vị trí của ta, thật khó chịu. Tâm hỏa, ngươi mau tới hỗ trợ!”

“Đừng ồn ào, đừng ồn ào! ! Các ngươi cho rằng ta không muốn sao? Đoạn xương gãy kia nằm đối diện với ta, ta nhảy một chút là có thể đụng phải nó, nếu ta bị đâm thủng, tất cả mọi người đừng nghĩ đến chuyện sống sót nữa. Thận thủy, thận thủy! ! Nhanh ra ngoài làm việc, tỷ thổ và can mộc đều đang xuất huyết, ngươi phải nghĩ biện pháp giúp chúng nó khôi phục, đừng để ta nói lại lần thứ hai! !”

“Ta không giúp được can mộc, hiện tại ta chỉ có thể chữa trị cho đoạn xương cốt gãy lìa của hắn mà thôi. Ta có thể hỗ trợ tỳ thổ, nhưng sẽ rất khó khôi phục trong thời gian ngắn, trạng thái hiện tại của hắn không ổn, lại không thể bổ sung dinh dưỡng, tác dụng của ta có hạn, về phần huyết dịch hỗn loạn trong cơ thể...”

“Có chuyện gì vậy? Nói mau, lúc này còn dây dưa lằng nhằng cái gì? Nếu không nhanh chóng lấy đi những huyết dịch chạy loạn kia, một khi để chúng lấp kín thông đạo hô hấp, tất cả mọi người đều xong đời rồi!”

“Có người đang nhìn chúng ta...”

“Có người?”

Trần Khánh thấy thận thủy đã phát hiện ra mình, cũng lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Đừng khẩn trương, ta là bác sĩ, ta đã hiểu rõ tình huống cơ bản của các ngươi rồi, hiện tại, ta đến giúp các ngươi dọn sạch huyết ứ, giúp hắn không đến mức hít thở không thông mà chết. Ta cũng sẽ cố gắng hết sức làm ngừng lại tình trạng xuất huyết của tì tạng. Tuy ta không có biện pháp xử lý đoạn xương gãy gần can, cùng với xương đâm ở tim bên này, nhưng các ngươi cứ yên tâm, đợi lát nữa các bác sĩ khác sẽ tới cấp cứu, nhất định hắn sẽ không có việc gì.”

Tỳ thổ nghe vậy lập tức khóc lớn nói: “Ô ô ô, được cứu rồi, ta còn tưởng rằng tất cả sắp phải chết chứ, ô ô ô~”

Tâm hỏa cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thúc giục nói: “Vậy ngươi nhanh lên đi, ta cảm giác tốc độ đập của ta đang chậm lại, kéo dài sẽ không sống nổi.”

Trần Khánh nói: “Được.”

Nói xong, Trần Khánh nhanh chóng lấy ra một cây tam lăng châm từ trong túi áo. Đây là kim châm lấy máu của trung y, chuyên trị một số bệnh trạng xuất huyết bên trong.

Cơ thể con người có hai loại tình huống xuất huyết.

Một loại là bệnh xuất huyết, ví dụ như bệnh nhân mắc bệnh dạ dày, sau khi thành dạ dày ma sát nhiều, sẽ bị thủng, làm người ta nôn ra máu.

Còn một loại khác chính là tình huống của người này, do chấn thương làm cho xuất huyết.

Bình thường khi trị liệu loại bệnh xuất huyết này, trung y đều chọn dùng phương thức lấy máu tại huyệt vị, nhằm dẫn dắt phần khí huyết hỗn loạn kia trở về quy trình tuần hoàn vốn có, sau đó lại châm các huyệt vị khác tiến hành cầm máu, khai thông trước rồi chặn lại, giúp cho khí huyết của bệnh nhân thông thuận, bắt đầu tự chủ khôi phục nơi bị thương.

Vừa rồi tỳ thổ đã nói, nó gặp phải tình huống cơ quan nội tạng vỡ ra, máu chảy ra ngoài còn đến gây nhiễu loạn quá trình tuyên túc của phế kim, khiến cho khí tức của bệnh nhân này vô cùng suy yếu.

Như vậy, việc mà hiện giờ Trần Khánh phải làm, chính là bài trừ phần máu ứ đọng trong cơ thể người bệnh ra ngoài trước.

Nhưng ngay khi Trần Khánh lấy châm ba lăng ra, nhân viên phòng cháy ở một bên lại sửng sốt hỏi: “Bác sĩ, anh không thực hiện hồi sức tim phổi [1] sao?”

[1] : Hồi sức tim phổi là tổ hợp các thao tác cấp cứu bao gồm ấn lồng ngực và hô hấp nhân tạo với mục đích đẩy lượng máu giàu oxy tới não, đưa bệnh nhân thoát khỏi tình trạng nguy kịch. Biện pháp cấp cứu CPR có thể sử dụng trong những trường hợp như nạn nhân bị ngạt thở do đuối nước, điện giật, ngộ độc thực phẩm.

Trần Khánh cởi giày và tất chân của bệnh nhân ra, trực tiếp đâm một mũi vào huyệt Nhiên Cốc phía trên vòm bàn chân của gã. Ngay sau đó, một bụm máu đen chảy ra: “Xương ngực của anh ấy bị gãy, nếu ấn ép tim, xương cốt sẽ trực tiếp đâm thủng trái tim.”

Có sao?

Nhân viên phòng cháy không nhìn ra tình huống.

Đúng là vừa rồi lúc gã cứu người này, đúng là trên người đối phương có một cái rương lớn, nhưng vì phần đầu của đối phương bị rách toạc một đoạn, máu tươi chảy đầy người, hơn nữa trời quá tối, bọn họ cũng không nhìn rõ tình hình, cho nên không chú ý tới trước ngực người này có bị thương hay không.

“Đừng hỏi nữa, người ta là bác sĩ, biết cấp cứu như thế nào, đi, vẫn còn người chưa được cứu ra đó. Nhanh lên!” Một nhân viên phòng cháy khác lên tiếng thúc giục.

Hai người bọn họ không suy nghĩ thêm đã lập tức bước nhanh về phía khu chung cư Thịnh Thế Long Thành, mặc dù bước chân của bọn họ đã trở nên mệt mỏi, có chút nặng nề, nhưng tư thế chạy vẫn vô cùng kiên định.

Bình Luận (0)
Comment