Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 329 - Chương 329 - Tiểu Khánh, Dì Hai Không Ngốc, Đừng Có Gạt Dì!!!

Chương 329 - Tiểu Khánh, Dì Hai Không Ngốc, Đừng Có Gạt Dì!!!
Chương 329 - Tiểu Khánh, Dì Hai Không Ngốc, Đừng Có Gạt Dì!!!

Trần Khánh thấy cô khó xử, liền nhận lấy điện thoại di động từ trong tay cô: “Alo, dì hai, con là Trần Khánh.”

Đường Du Nhiên nghe thấy giọng nói của Trần Khánh, trong lòng càng thêm chắc chắn đã có chuyện xảy ra rồi: “Tiểu Khánh! Cháu mau nói thật cho dì biết, có phải nhà chúng ta đã xảy ra chuyện gì không may rồi không? Các Các hiện tại thế nào?”

Trần Khánh nở nụ cười, cố gắng hết sức để làm cho giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: “Dì hai, không có việc gì, chỉ là lúc anh Dương về nhà, thang máy xảy ra trục trặc, anh ấy bị thương một chút, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện. Chúng cháu vốn định liên lạc với hai người, nhưng gọi rất nhiều cuộc điện thoại vẫn không liên lạc được. Chị Y Y có chút lo lắng cho hai người, cho nên, ha ha ha, không có việc gì, không có việc gì.”

Sắc mặt Đường Du Nhiên trở nên căng thẳng: “Không đúng, nếu chỉ bị thương một chút như vậy, nó sẽ không thông báo cho các cháu, hơn nữa dù nó có thông báo, các cháu cũng có thể từ chỗ nó biết được chuyện hai người chúng ta tới phủ Lục An. Tiểu Khánh, dì hai không ngốc, đừng có gạt dì.”

Trần Khánh lập tức nghẹn lời, hắn không ngờ dì hai lại có thể lập tức vạch trần lời nói dối của mình như vậy. Lần này dù hắn không nói thật, chỉ sợ dì hai cũng biết tình hình vô cùng nghiêm trọng rồi.

“Làm sao vậy?” Lúc này, Dương Thiên Kỳ cũng tỉnh lại.

Chờ ông ấy ngồi dậy, nhìn thấy vợ mình đang ôm điện thoại, không biết nghe cái gì mà sắc mặt lập tức chuyển thành trắng bệch. Ông lập tức ý thức được tình huống không đúng rồi.

Không bao lâu sau, Đường Du Nhiên cúp điện thoại, nước mắt cứ như vậy mà lặng lẽ chảy ra. Bà không có kêu rên, cũng không khóc nức nở, nhưng sắc mặt đang vô cùng khó coi.

“Bà nó à, bà đừng làm tôi sợ, rốt cuộc là làm sao vậy?” Dương Thiên Kỳ nhìn thấy cảnh này, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn vài phần. Ông ôm lấy Đường Du Nhiên, giọng nói cũng có chút run rẩy.

Khóe miệng Đường Du Nhiên co giật vài cái, khó khăn lắm mới há được miệng ra, trong lúc nói chuyện, cổ họng đã khàn đặc hơn ba phần: “Ông xã, bây giờ chúng ta mau chóng trở về Giang Hạ thôi.”

Hiện tại là mùa hè, nhưng Dương Thiên Kỳ lại cảm thấy trên người Đường Du Nhiên truyền đến một luồng hàn ý, ông vội vàng đồng ý: “Được được được, chúng ta mặc quần áo, lập tức trở về.”

Trần Khánh trả lại điện thoại cho Đồng Y, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì tiếp theo.

Hắn đã kể lại tình huống chi tiết của Thịnh Thế Long Thành cho Đường Du Nhiên nghe, với tình huống trước mắt, rất có thể Dương Các đang bị nhốt trong nhà.

Mà lúc này, đối phương lại không thể nhận điện thoại, chứng tỏ ít nhất gã cũng đang trong trạng thái hôn mê.

“Tránh ra tránh ra, có người bị thương, mau nhường chỗ!”

Trước cửa tiểu khu, mấy nhân viên cứu hộ toàn thân tối đen như mực lần lượt nâng mấy người bị thương ra ngoài.

Các nhân viên y tế nhanh chóng có mặt, khẩn trương dọn dẹp một khoảng đất trống làm chỗ chữa trị.

Trần Khánh thấy vậy, cũng không tiếp tục lãng phí thời gian vào cảm xúc bi thương trong lòng nữa, hắn bước nhanh tới, khi phát hiện người vừa được đưa ra không phải là Dương Các, hàng lông mày thoáng run rẩy một cái, trái tim vẫn đang treo lơ lửng thật cao, mãi không thể hạ xuống được.

“Bác sĩ Trần, xe cứu thương còn chưa tới, nếu không anh tới nhìn xem trước đi?” Hồ Mẫn nói.

Vừa rồi cô đã quan sát Trần Khánh hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cục cũng phát hiện ra vị bác sĩ tên Trần Khánh này có chút bản lĩnh.

Nhất là thủ đoạn nắn xương và châm cứu kia. Thậm chí đối phương vận dụng chúng còn giỏi hơn rất nhiều lão trung y khác.

Nhưng cô vẫn khó có thể lý giải được rốt cuộc là vì sao Trần Khánh lại biết được tình huống bên trong thân thể của người bị thương rõ ràng như thế, hơn nữa hắn còn nói chắc như đinh đóng cột kiểu như hắn được chân chính nhìn thấy mọi chuyện vậy.

Thủ đoạn bắt mạch của trung y thực sự có thể Thần như vậy sao?

Trong lòng Hồ Mẫn đầy rẫy nghi hoặc, nhưng vấn đề này rất dễ giải quyết. Chờ sau khi toàn bộ những người bị thương trong tiểu khu này được chuyển đến bệnh viện, lúc rảnh rỗi cô liền tới nhìn xem kết quả kiểm tra của bọn họ, là sẽ biết ngay tình huống của nhóm người này có đúng như những gì hắn nói hay không.

“Ừm.” Trần Khánh không từ chối.

Sau khi các nhân viên cứu hộ đưa những người bị thương vào lều, Trần Khánh cũng bắt đầu tiến hành bắt mạch.

Hắn nhất định phải làm như vậy, bởi vì hiện tại trên mặt đối phương không quá rõ ràng, chỗ trắng chỗ đen, vọng chẩn cũng không được chuẩn xác.

Huống hồ đây lại là vết thương, chứ không phải bệnh. Cho nên quá trình kết nối với ngũ tạng càng thêm chính xác và quan trọng hơn.

Một lát sau, Trần Khánh buông tay, lại bắt đầu tiến hành trị liệu.

Hồ Mẫn ở một bên nhìn thấy, liền hỏi: “Bác sĩ Trần, tình huống của người này thế nào?”

Trần Khánh nói: “Cũng tương tự như những người trước đó, đối phương bị xuất huyết bên trong, nhưng không phải tì tạng vỡ, mà là gan vỡ, xương ngực cũng có tình huống bị gãy, nhưng điểm chết người ở đây là anh ta đã hít phải một lượng lớn khói bụi vào trong phổi, cũng may thời gian tích lũy không quá dài, vấn đề không tính quá lớn.”

Thế này mà còn không lớn sao?

Vừa xuất huyết bên trong, cơ quan nội tạng bị vỡ, vừa gãy xương ngực, còn hít phải một lượng lớn khói bụi vào trong phổi, ngay cả đưa đối phương lên bàn phẫu thuật, công tác xử lý cũng vô cùng phức tạp.

Hồ Mẫn nghe nói như vậy, cũng không nhiều lời nữa, cứ đứng một bên nhìn chằm chằm vào thao tác của Trần Khánh.

Trần Khánh vẫn thực hiện những công việc không khác gì trước đó, đầu tiên là lấy máu, sau đó là cầm máu. Hắn làm xong hết những điều này, người bị thương cũng lập tức tỉnh dậy.

Nhưng đương nhiên, giờ phút này thân thể của người nọ vô cùng khó chịu, ngoại trừ đau đớn, lồng ngực còn giống như đang bị lửa thiêu, đồng thời đối phương còn cảm nhận được đang có một thứ gì mang tính kích thích bị kẹt ngay trong cổ họng mình.

Trong tình huống hiện giờ, đừng bảo nói chuyện, ngay cả hô hấp cũng làm đối phương khá khó chịu, luôn không nhịn được muốn ho khan.

Kể cả khi người bệnh đã tỉnh, động tác của Trần Khánh cũng không chậm lại, hắn nhanh chóng châm xuống ba vị trí huyệt Thiên Đột, huyệt Thừa Tương và huyệt Ngư Tế, mỗi nơi một châm.

Huyệt Thiên Đột có thể thông lợi phế khí, khơi thông lồng ngực, lưu chuyển khí trong phổi. Nếu cổ họng không thoải mái hoặc ho khan, chỉ cần dùng ngón tay ấn lên huyệt vị này, đều có thể phát huy ra hiệu quả nhất định.

Trần Khánh châm huyệt vị này, chính là đang xử lý lượng lớn khói bụi do đối phương hít phải gây nên tắc nghẽn, khó chịu ở cổ họng.

Bình Luận (0)
Comment