Mà huyệt Thừa Tương khác với huyệt Thiên Đột ở chỗ, sau khi châm xuống huyệt vị này, người bệnh có thể thu gom dịch tiết nước bọt, khiến cho khoang miệng tiết ra một ít nước bọt giảm khô nóng.
Khói bụi sinh ra sau khi ngọn lửa bị thiêu đốt, vừa có dương vừa có âm, nhưng thuộc tính khô dương chiếm đa số, bởi vậy châm vào huyệt Thừa Tương có thể giảm bớt tổn thương của khói bụi đối với khoang miệng, cổ họng, cùng với phổi.
Về phần huyệt Ngư Tế, đó chính là huyệt vị thanh phế giải độc.
Muốn đẩy lượng lớn khói bụi trong phổi ra ngoài, đương nhiên phải tăng cường năng lực tuyên túc của phế.
Ba huyệt cùng châm, phế kim sẽ gia tốc vận chuyển, hóa những thành phần táo dương âm thổ này thành chất dơ bẩn trong thân thể, sau đó thuận theo dòng chảy xuống.
Trong khi điều trị những chấn thương này, Trần Khánh cũng hiểu được một chút.
Có đôi khi chấn thương và bệnh tật lại có chút tương thông.
Tựa như người bị thương này, bản thân đối phương không hề có bệnh, nhưng trên thực tế, khói bụi mà người này hít phải cũng là thứ trong thiên địa, chỉ cần phân biệt rõ ràng thuộc tính của nó, lại dùng tới biện chứng mà trị, hiệu quả của quá trình điều trị cũng tương tự như đối phó với bệnh tật bình thường.
“Khụ… Có, có nước không?” Người bệnh nói.
“Mang nước đến đây.” Hồ Mẫn nói.
Y tá lập tức đưa tới một cốc nước, sau khi người bệnh uống xong, lại được rửa mũi, trong nháy mắt khi hô hấp thông suốt trở lại, đối phương lập tức có cảm giác mình vừa được sống rồi.
“Cảm giác thế nào?” Trần Khánh hỏi.
Người bệnh nói: “Tốt... Tốt hơn nhiều rồi, đặc biệt là cổ họng và... Nhưng trên lồng ngực vẫn còn rất đau.”
Trần Khánh nói: “Ừm, anh nghỉ ngơi trước đi, xe cứu thương sẽ đến ngay.”
Sau khi Hồ Mẫn trực tiếp quan sát thấy ngay khi người bệnh hôn mê được nâng qua bên này, chỉ trong vài phút, Trần Khánh đã tìm ra phương pháp ứng cứu, trợ giúp đối phương tỉnh lại, hơn nữa, sau khi được hắn xử lý, đối phương còn có thể nói chuyện được.
Chuyện này… thực sự khiến cô ấy rất ngạc nhiên.
Về phần vì sao Trần Khánh có thể làm được những chuyện này, đương nhiên là Hồ Mẫn không biết. Cô cũng tin tưởng rằng dù Trần Khánh có giải thích với cô, phỏng chừng cô cũng nghe không hiểu.
Suy cho cùng, cô vốn không biết kiến thức về trung y.
“Bác sĩ Trần, tôi muốn hỏi một vấn đề, theo anh, nếu đứng trước một người bệnh hôn mê, quá trình hồi sức tim phổi của chúng tôi nhanh, hay là châm cứu của các anh nhanh?” Hồ Mẫn nói.
“Châm cứu.” Trần Khánh không chút do dự đã đáp lời.
Đây không phải là hắn đang khoa trương, mà là sơ cứu, châm cứu của trung y thực sự nhanh hơn hồi sức tim phổi.
Hơn nữa ngoại trừ nhanh chóng, nó cũng an toàn, rủi ro vô cùng nhỏ.
Không phải cách đây không lâu đã có tin tức về chuyện này rồi sao?
Số là có một bác sĩ đụng phải một người già hôn mê, gã dùng hồi sức tim phổi cứu đối phương tỉnh lại, nhưng cũng vì thế mà bẻ gãy mất mấy chiếc xương sườn của ông lão kia, người nhà của đối phương lập tức tới tìm bác sĩ gây phiền toái.
Về việc này, khẳng định là bác sĩ chiếm lý, nhưng qua tình huống ấy, hẳn là mọi người cũng thấy rõ nhược điểm tồn tại của quá trình hồi sức tim phổi này.
Nếu để bác sĩ kia đụng phải người bị thương từng được Trần Khánh chẩn đoán lúc trước, chỉ cần đối phương ấn hai tay xuống một cái, không cần phải nghi ngờ gì nữa, mảnh xương gãy bên trong cũng lập tức đâm xuyên qua tim, người bệnh kia sẽ chết ngay tại chỗ, có thần tiên xuất hiện cũng không cứu được.
Trừ phi là trong tình huống khẩn cấp, vị bác sĩ này có thể sờ được biến hóa của xương ngực, nếu không, khẳng định là tình huống vừa rồi sẽ xảy ra sự cố chữa bệnh.
Sở dĩ thủ pháp cấp cứu Thập Tuyên lấy máu của trung y có độ an toàn rất cao, là vì kim châm có đâm tổn thương tứ chi lớn hơn nữa cũng sẽ không trí mạng.
Có một số tin tức miêu tả chuyện sinh viên y khoa tự châm cho chính mình gây liệt. Hắn không phủ nhận chuyện này, có thể hiểu như sau, tình huống này sẽ xảy ra nếu thao tác làm mẫu trên thân thể phạm phải sai lầm. Bởi vậy khi châm huyệt phải vô cùng chú ý.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sinh viên y khoa kia có thể tự châm cho chính mình trở thành liệt nửa người như vậy, khẳng định đối phương phải là ‘Thiên tài’ vạn người không được một.
Bởi vì nếu đối phương châm xuống tứ chi, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống như vậy, nếu không cả nước có nhiều trường trung y như thế, nếu chuyện thực hành cũng ẩn chứa nguy cơ lớn đến mức này, sợ là mỗi năm đều sẽ có một vài sinh viên học trung y bị liệt.
“Ồ? Loại tự tin này đến từ đâu?” Hồ Mẫn nói.
“Lão tổ tông.” Trần Khánh nói.
Hồ Mẫn á khẩu không nói nên lời.
Nhưng đúng là trung y càng ngược dòng về trước càng lợi hại. Trước kia cô có tham gia một buổi giao lưu học thuật, gặp được một vị lão trung y nổi tiếng. Thế nhưng rất nhiều lần, ở ngay trước mặt mọi người, vị lão trung y này đều tuyên bố mình chỉ học được một chút da lông của tổ tiên mà thôi. Nhưng chính một chút da lông này đã giúp cho ông ấy gặp được vận may tới khám chữa bệnh cho lãnh đạo cấp quốc gia.
Trong lúc Hồ Mẫn còn muốn tán gẫu cùng Trần Khánh thêm một chút nữa, nhân viên cứu hộ lại khiêng mấy người ra ngoài.
Không chút chần chừ, rất nhiều nhân viên y tế cũng vội vàng ra trận, tiếp nhận trị liệu cho cư dân gặp nạn.
Trong trường hợp xe cứu thương chưa đến, Trần Khánh đã trở thành người tiên phong trong việc sơ cứu tại hiện trường.
Mà đúng là hắn cũng chấp hành nhiệm vụ này vô cùng hoàn mỹ, chỉ cần là người được hắn cấp cứu, gần như đều nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng trải qua nhiều lần cấp cứu, Trần Khánh cũng sắp tiêu hao toàn bộ số ngân châm mang theo trên người rồi.
Bíp bíp bíp bíp ~~
Xe cứu thương đang đến.
Lần này là xe cứu thương của trung y viện Giang Hạ.
Chỉ thấy trên xe cứu thương có ba người nhanh chóng bước xuống, hai người trong đó đẩy cáng, lập tức chạy thẳng đến hiện trường cứu chữa.
Người cầm đầu vừa chạy vừa lấy điện thoại di động bấm một dãy số nào đó, không bao lâu sau, điện thoại đã được tiếp nhận: “Này, Trần Khánh, cậu đang ở đâu?”
“Viện trưởng Khổng? Tôi đang ở bên Thịnh Thế Long Thành.” Trần Khánh nói.
Khổng Học Quân hô: “Nói nhảm, đương nhiên là tôi biết cậu đang ở bên này rồi. Tôi muốn hỏi vị trí cụ thể của cậu hiện tại, tôi đã đến hiện trường cứu chữa.”