Trần Khánh nói: “Vậy anh cứ đi thẳng về phía trước, đến nơi đông người nhất là có thể nhìn thấy tôi.”
Khổng Học Quân lập tức cúp điện thoại, rồi ra sức chạy về phía trước. Không bao lâu sau, ông đã nhìn thấy chỗ Trần Khánh nói, chờ đến khi ông tiến lên, lập tức bắt gặp bóng dáng Trần Khánh đang xử lý vết thương cho người ta.
“Nào, cái này cho cậu.” Khổng Học Quân chen vào đám người sau đó, đưa cho Trần Khánh một cái hộp, lập tức nói: “Bên trong là một ít ngân châm, còn có tăm bông, cồn i-ốt, các loại dụng cụ cần thiết.”
Trần Khánh đang lo ngân châm sắp dùng hết, không nghĩ tới Khổng Học Quân lại tự mình đưa tới cho hắn: “Viện trưởng Khổng, anh tới chỉ vì đưa cái này cho tôi sao?”
Khổng Học Quân tức giận nói: “Nhóc con, tôi đến vì sợ đầu óc cậu nóng lên rồi vọt thẳng vào khu chung cư này. Hiện tại cậu do tôi quản, nếu thật sự xảy ra chuyện tôi làm thế nào để ăn nói với Triệu lão đây?”
Trần Khánh vừa xử lý miệng vết thương cho một người, vừa nói: “Tôi biết phân biệt đúng sai rõ ràng, sẽ không làm phiền đến người khác.”
Khổng Học Quân thở phào nhẹ nhõm: “Thế là tốt. Ừm, tình huống thân thích của cậu hiện tại sao rồi?”
Trần Khánh lắc đầu: “Không biết, hai người dì hai và dượng hai tạm thời không có việc gì, nhưng anh họ tôi đã được xác định là đang ở nhà.”
Khổng Học Quân nhíu mày: “Điện thoại không liên lạc được?”
Trần Khánh gật gật đầu.
Sắc mặt Khổng Học Quân thoáng trở nên nặng nề. Ông biết nếu mọi chuyện thật sự là như vậy, mà đến tận bây giờ người còn chưa đi ra, hơn phân nửa là xảy ra vấn đề rồi.
Sau khi mọi người chạy tới, rất nhanh trên đường lại vang lên một loạt tiếng còi xe.
Cảnh sát nhân dân, đặc công, toàn bộ những vị lãnh đạo phía chính phủ của Giang Hạ đều tới bên ngoài khu chung cư Thịnh Thế Long Thành.
Từng dải phong tỏa nhanh chóng được quấn quanh khu chung cư.
Nhân viên cứu hộ được điều đến nơi đây càng ngày càng nhiều. Mọi người đều khẩn trương làm việc, người trước ngã xuống, người sau lập tức tiến vào khu chung cư tìm kiếm người còn bị kẹt lại bên trong.
Theo thời gian trôi qua, người được cứu ra càng ngày càng nhiều, nhưng Trần Khánh vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Dương Các.
Nửa tiếng.
…
Một tiếng.
…
Trời đã sáng.
Từ đầu đến cuối, Trần Khánh đều nhìn chằm chằm về phía cửa khu chung cư, một khắc cũng không lơi lỏng.
Đúng lúc này, nhân viên cứu hộ dùng cáng nâng ra một bóng người đầy tro bụi. Ánh mắt Trần Khánh ngưng lại, hắn lập tức phát hiện ra manh mối từ trên quần áo của đối phương.
Là anh Dương!!
Trần Khánh lập tức chạy tới.
Khi tới gần cáng, hắn đã nhìn thấy rõ ràng tình trạng hiện tại của Dương Các. Đối phương đã sớm bị máu tươi và tro bụi bao bọc, nhưng khiến Trần Khánh giật mình nhất chính là, cả hai bắp chân của gã đều rơi vào trạng thái máu thịt mơ hồ, vặn vẹo giống như xương cốt bên trong đều vỡ nát cả rồi.
Nhìn thấy một màn này, trái tim Trần Khánh lập tức thắt lại!
Hắn lập tức bắt lấy cổ tay Dương Các.
Vào giờ khắc này, hắn vô cùng chờ mong được nghe thấy tiếng nói chuyện ầm ĩ của nhóm ngũ tạng. Hơn bao giờ hết!
“Tỳ thổ, mau vận hóa, hắn đang chảy máu quá nhiều, may là ta còn giấu được chút máu, nhưng hiện tại ta hơi suy nhược rồi, tạm thời không thể sơ tiết được.”
“Không được rồi, tối nay hắn uống nhiều rượu như vậy, ta còn đang vội xử lý đống rượu đó đây. Hơn nữa, giờ này vốn không phải là thời gian làm việc của ta, ta cũng muốn nhanh, nhưng không nhanh được!”
“Tâm hỏa, hiện tại làm sao bây giờ? Ta cảm thấy khí tức bên trong thân thể hắn đang xói mòn.”
“Ta và thận thủy đã khôi phục lại rồi. Nhưng… lần này thận thủy tiêu hao quá lớn, xương đùi của hắn đã vỡ vụn thành vài mảnh, có thể nói là thận thủy nguyên khí đại thương. Hiện tại ta chỉ có thể khống chế khí huyết và kinh mạch tạm thời làm cho tốc độ lưu chuyển máu chậm lại, cố gắng làm miệng vết thương nhanh chóng khôi phục, tránh cho khí huyết của hắn tiếp tục xói mòn mà thôi. Nhưng… Cũng chỉ có thể kéo dài thêm được một chút. Tình huống hiện tại của hắn quá mức nghiêm trọng, ta cũng không có cách nào xử lý cả.”
“A!? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Tâm hỏa, chúng ta không thể từ bỏ, nhất định sẽ có biện pháp, ngươi luôn luôn là người có bản lĩnh nhất, ngươi mau nghĩ biện pháp đi.”
“Tỳ thổ, ngươi phải hiểu, đây không phải là bệnh, mà là thương tích. Nếu mầm bệnh nhập thể chúng ta còn có thể chậm rãi đối phó với chúng, bởi vì thương tổn do chúng nó gây ra vốn không bộc phát ngay trong nháy mắt, chúng ta có đủ thời gian phản ứng và thời gian nghĩ biện pháp làm suy yếu cũng như giết chết chúng nó. Nhưng thương tích không giống, nó mang tính bộc phát tức thời, đã trực tiếp phá hủy chức năng vận chuyển bình thường của thận thủy. Hiện tại hắn còn mất đi lượng lớn khí huyết, đã bị thương căn bản, rất khó khôi phục, lỡ như không giữ được hai chân của hắn, hành động bị hạn chế, chỉ sợ cả đời này hắn đều không thể động đậy được, thương tổn sẽ tiếp tục duy trì. Cho nên, ta chỉ có thể dốc toàn lực bảo vệ hắn, nhưng có thể chống đỡ được hay không, lại phải xem có ai đủ khả năng trợ giúp hắn hay không.”
“…”
Hiện giờ Dương Các đã rơi vào hôn mê, lại bởi vì thận thủy bị thương nặng mà không thể trao đổi với tâm hỏa. Trong lúc nhất thời, tình huống này đã làm cho tâm hỏa mất đi mắt và tai, căn bản không cảm nhận được tình huống bên ngoài. Bởi vậy nó cũng không biết đã có người cứu Dương Các ra ngoài rồi.
Sau khi Trần Khánh đang nghe được đoạn đối thoại của chúng nó, hắn mới nặng nề thở ra một hơi.
Thật may mắn, tình trạng của anh Dương chỉ là xương bắp chân bị vỡ nát mà thôi.
Sở dĩ đối phương bị hôn mê hẳn là do mất máu quá nhiều, trung khí xói mòn. Cũng may lục phủ ngũ tạng không bị thương đặc biệt nghiêm trọng, ngoại trừ thận thủy.
Một ít vết trầy xước rách da bên ngoài, gần như đều là vết thương nhỏ không có gì đáng ngại.
Khổng Học Quân nhìn thấy động tác của Trần Khánh, lập tức ý thức được tình hình, rất có thể người này chính là thân thích của hắn, vì thế cũng tiến lên hỏi: “Tình trạng của cậu ấy thế nào rồi?”
Trần Khánh nói: “Tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Viện trưởng, đưa anh ấy đến bệnh viện của chúng ta đi.”
Khổng Học Quân nhìn hai chân huyết nhục mơ hồ của Dương Các: “Cậu có nắm chắc không?”