Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 336 - Chương 336 - Đòi Tiền!!!

Chương 336 - Đòi Tiền!!!
Chương 336 - Đòi Tiền!!!

Đúng là ông ấy không hiểu y học, nhưng lại biết nhìn người.

Phải nói rằng, gần như tất cả những suy nghĩ trong lòng một con người, đều ẩn giấu cả bên trong ánh mắt.

Thiện ác của một con người thường sẽ phát từ nội tâm ra bên ngoài, rồi hội tụ ở bên trong đôi mắt.

Cho nên mới nói, muốn nhìn phẩm tính của một con người, chỉ cần quan sát đôi mắt của hắn là được.

Và vào lúc này, Khương Phủ Lệnh chỉ nhìn thấy vô vàn quan tâm từ trong ánh mắt của Trần Khánh.

"Lão Lục, ông là chủ nhiệm ủy ban y tế, vậy nói cho tôi biết đi, phủ Giang Hạ của chúng ta có bao nhiêu bác sĩ trung y?" Khương Phủ Lệnh hỏi.

Lục Vinh có chút do dự, không khỏi chà chà hai tay, nói: "Chuyện này... dường như trong danh sách là một, hai ngàn người."

Thư ký Nguyên đứng một bên cười nói: "Chủ nhiệm Lục, chỉ sợ có hơn phân nửa trong danh sách một, hai ngàn bác sĩ trung y này đều là hạng hữu danh vô thực? Vị kia trong nhà tôi từng đi khám ở trung y viện, tới lúc trở về, cô ấy nói rằng, trong trung y viện này, ngoại trừ thiết bị không bằng bệnh viện trung tâm thì gần như toàn bộ quá trình khám chữa bệnh cũng chẳng khác bệnh viện trung tâm là mấy."

Lục Vinh khó xử cười nói: "Ai… quả thật cũng không còn cách nào khác, lão trung y thực sự không dễ tìm, hơn nữa phần lớn trong số bọn họ đều không có chứng chỉ tư cách làm nghề y. Bọn họ mở cái phòng khám ở nông thôn, chỉ cần không ai tố cáo, chúng tôi cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Còn về những người trẻ tuổi trong bệnh viện, ây chà… bọn họ học hành không được tốt lắm, nếu không mượn dùng dụng cụ, chỉ sợ trung y viện cũng khỏi phải vận hành luôn."

"Mà không chỉ phủ Giang Hạ chúng ta gặp phải tình trạng đó đâu, có rất nhiều nơi đều cùng chung hoàn cảnh như vậy. Thậm chí có một vài trung y viện chỉ treo biển hiệu thế thôi, nhưng tiến vào bên trong mới thấy ngay cả phòng thuốc Đông y cũng không có. Cũng may, dạo gần đây, trung y viện của chúng tôi có một vị viện trưởng mới nhậm chức, trước mắt ông ấy cũng đang tính toán tiến hành cải cách trung y viện, muốn hoàn toàn trung y hóa trung y viện. Tôi cũng đang kết nối công tác với ông ấy trên phương diện này."

"Có điều, nếu muốn hoàn toàn trung y hoá trung y viện, chỉ sợ trên phương diện doanh thu cần phía chính phủ ủng hộ, giúp đỡ nhiều hơn một chút. Nói cho cùng, ai cũng biết cả, trung y vốn chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Lấy ví dụ như cậu thanh niên tên Trần Khánh này chẳng hạn. Cậu ấy chỉ nói mấy câu, đã dạy cho nhiều người cách ngăn ngừ bệnh tim mạch như vậy rồi, nếu tất cả mọi người đều không sinh bệnh, thì ai còn tới bệnh viện nữa, mà bệnh viện không có người đến nữa thì bác sĩ sống thế nào đây? Các vị nói xem."

Hiển nhiên trong lời nói của Lục Vinh đã để lộ một ý tứ rõ ràng rồi.

Là đòi tiền!

Lại nói, những người đang có mặt ở đây đều là cáo già, sao có thể nghe không hiểu ý tứ của Lục Vinh?

Nhưng gã nói cũng không sai, từ xưa đến nay, trung y luôn mang đến cho người ta một loại cảm giác giá rẻ.

Nếu so sánh về doanh thu hai bên kiếm được, quả thật trung y không bằng tây y.

Trung y viện muốn hoàn toàn trung y hoá, mà chỉ dựa vào thị trường kinh tế, chỉ sợ rất khó có thể duy trì quy trình vận hành như bình thường được.

Nếu không có tài chính ủng hộ, e rằng chuyện đơn giản nhất là chuyện chữa bệnh và chăm sóc cũng như phát tiền lương cho nhân viên y tế thôi, bọn họ cũng không phát nổi.

“Chủ nhiệm Lục, hiện giờ nơi đây vừa xảy ra tai nạn, anh đã muốn đòi tiền Phủ Lệnh, có chút làm khó lãnh đạo rồi.” Thư ký Nguyên nói.

Lục Vinh cười cầu tài, nói: “Thư ký Nguyên, cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ nói nếu muốn mở rộng quy mô trung y của phủ Giang Hạ chúng ta, chỉ có thể nhờ sự ủng hộ từ phía chính phủ mới có khả năng hoàn thành. Tuy ủy ban y tế chúng tôi có thể quản lý được những bệnh viện này, nhưng nói cho cùng, trong tay chúng tôi cũng không có lúa thóc nha.”

Khương Phủ Lệnh nghe hai người nói chuyện, chỉ cười tủm tỉm nhìn Lục Vinh, chứ không vội mở miệng.

Ông ấy đã tới Giang Hạ được hơn một năm, nhưng trong tay vẫn chưa có nhiều thành tích.

Ngoại trừ thu hút đầu tư, mang đến cho phủ Giang Hạ thêm vài xí nghiệp thị trường, gần như ông ấy không còn bất cứ chiến tích gì khác.

Cỡ một, hai tháng gần đây, ông ấy có nhận được văn kiện từ phía cấp trên, nói là muốn để phủ Giang Hạ trở thành thành phố thí điểm cho kế hoạch đưa trung y dược tiến vào trường tiểu học và trung học.

Ban đầu, ông ấy cũng không để ý đến chuyện này, bởi vì ông ấy vốn có xuất thân từ ngành kỹ thuật, gần như không am hiểu gì kiến thức về trung y, chỉ biết đây là văn hóa truyền thừa từ mấy ngàn năm trước của Hoa Hạ!

Về phần nó có tác dụng hay không, đó lại không phải là vấn đề Khương Phủ Lệnh cần đi cân nhắc.

Bởi vì chỉ cần dùng tư duy logic để phân tích một chút thôi cũng hiểu được rồi. Bên trong thứ văn hóa theo chủ nghĩa thực dụng ở Hoa Hạ hiện nay, nếu một thứ không mang lại bất cứ tác dụng gì, khẳng định là nó sẽ không thể lưu truyền suốt mấy ngàn năm.

Nghĩa là trung y tuyệt đối có giá trị của nó.

Hơn nữa, tới tận thời hiện đại, nó vẫn còn được bên trên vô cùng coi trọng.

Ngược lại, cũng thế nắm bắt lấy sự kiện lần này, nói không chừng ông ấy còn có thể dựa vào nó để làm ra một phen chiến tích.

Lại nói, mấy năm trước, nước Mỹ đứng đầu thế giới đã triển khai chiến tranh mậu dịch với Hoa Hạ, khiến cho chính phủ phải nhanh chóng chuyển đổi chiến lược phát triển, trở thành dùng vòng tuần hoàn lớn trong nước làm chủ chốt.

Trong chiến lược phát triển này, lại có một mục là lấy chấn hưng nông thôn làm ưu tiên hàng đầu.

Là một Phủ Lệnh, Khương Tổ Vân hiểu rất rõ về ưu khuyết điểm của phủ Giang Hạ.

Thứ nhất, nơi đây không có khả năng làm du lịch, bởi vì khu vực này gần như không có vốn liếng về lịch sử văn hóa.

Thứ hai, nơi đây cũng không phải một thành phố lớn, nếu đưa đầu tư trọng điểm vào quá trình kiến thiết du lịch nông thôn, chẳng khác nào dùng giỏ trúc múc nước.

Trong một năm nhậm chức, ông ấy vẫn luôn suy nghĩ phải làm như thế nào để thay đổi cục diện của phủ Giang Hạ, để những người trẻ tuổi có thể trở về quê hương tìm kiếm cơ hội phát triển, nhưng bài toán này… khó, rất khó.

Bình Luận (0)
Comment