Trên thực tế, ông ấy đã từng chạy vạy nhiều nơi, cố gắng hết sức để thu hút đầu tư, nhưng hiệu quả mang lại cực kỳ ít ỏi.
Nếu chỉ dựa vào những doanh nghiệp lớn đến trú tại nơi này mang đến công ăn việc làm cho mọi người, thì nhiều nhất bọn họ cũng chỉ gánh vác được chừng mấy ngàn công nhân viên là hết.
Mà con số này, chẳng khác nào muối bỏ biển.
Hiện tại, lời nói của Lục Vinh đã khiến cho linh quang trong lòng Khương Tổ Vân chợt lóe lên.
Ông ấy đã nghĩ ra một biện pháp có thể thay đổi cục diện trước mắt của phủ Giang Hạ!
Đó là dựa vào chính sách thí điểm trung y tiến vào trường tiểu học và trung học này, từ đó mượn lực đả lực, biến phủ Giang Hạ trở thành thủ phủ của trung y, đồng thời mời chuyên gia trung y dược về nơi này đảm nhiệm chức vụ, cùng với đó là thăm dò đất đai phủ Giang Hạ, xem rốt cuộc là thổ nhưỡng ở nơi này thích hợp để gieo trồng loại dược liệu nào.
Tiếp theo là dựa vào chiến lược chấn hưng nông thôn để kêu gọi người trẻ tuổi về quê xây dựng sự nghiệp, gieo trồng dược liệu trung y.
Sau đó là thu hút đầu tư, để cho càng nhiều doanh nghiệp trung y đến phủ Giang Hạ thu mua dược liệu trung y càng tốt.
Một bộ tổ hợp quyền đánh xuống, phủ Giang Hạ lập tức có thể dùng trung y và thuốc Đông y mà nổi danh khắp cả nước. Đến lúc đó, bệnh nhân trên cả nước đều sẽ nghe tin mà đến.
Có người tìm đến chẳng phải lượng tiêu thụ hàng hóa ở khắp các nơi trên phủ Giang Hạ này sẽ tăng lên ư?
Lượng tiêu thụ hàng hóa tăng lên, dòng tiền đổ về, đương nhiên sẽ thúc đẩy kiến thiết đồng bộ thuận lợi triển khai.
Về phần tổn thất GDP do quá trình trung y hóa trung y viện, ông ấy hoàn toàn có thể dựa vào những nơi khác để bù đắp.
Một khi phương hướng này được thực hiện, nó không những có thể giải quyết vấn đề quá độ y tế hóa, mà còn có thể mở rộng thành quả chấn hưng nông thôn.
Chậc chậc chậc, đầu năm nay GDP thành thị ở các nơi tăng lên đã sớm không phải là chiến tích duy nhất của Phủ Lệnh, nếu lần này Khương Tổ Vân có thể tạo ra một tấm danh thiếp vang dội cho phủ Giang Hạ… thì đây tuyệt đối là một chiến tích khó có thể quên đi của ông ấy!
Nói không chừng, dựa vào chiến tích lần này, ông ấy còn có thể tiến thêm một bước nữa!
Nghĩ đến đây, Khương Tổ Vân phấn chấn vô cùng, nhưng rất nhanh, ông ấy đã tỉnh táo lại.
Nếu muốn triển khai hành động này sao cho hoàn mỹ nhất, điều kiện tiên quyết đặt ra chính là phải bồi dưỡng hoặc mời chào được một nhóm bác sĩ trung y ưu tú, có thể chữa bệnh, thậm chí còn có thể chữa được các loại bệnh khó trị!
Nếu không, tất cả những chuyện này sẽ chỉ là nói suông!
“Chủ nhiệm Lục, bỗng nhiên tôi lại đặc biệt cảm thấy hứng thú với bệnh viện. Cho anh ba ngày để sửa sang lại tình huống của trung tây y ở phủ Giang Hạ, ngoài ra còn có số người khám bệnh và chi phí y tế bình quân của các bệnh viện, bao gồm cả báo cáo chi tiết về thu chi của tất cả các bệnh viện trên địa bàn nữa, càng chi tiết càng tốt, không thành vấn đề chứ?” Khương Phủ Lệnh cười nói.
“Cái này... Chỉ sợ ba ngày là không kịp.” Lục Vinh cười khổ nói.
“Vậy năm ngày đi. Chuyện hôm nay đã gây nên ảnh hưởng quá lớn, khẳng định là cấp trên sẽ thành lập một tổ điều tra, tôi cần phải sát sao theo dõi chuyện này nên sẽ không có thời gian chú ý đến công việc của anh đâu. Cho nên thư ký Nguyên, cậu ấy sẽ phụ trách kết nối chuyện này với anh. Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi, trở về liền mở một hội nghị thu xếp vụ nổ gas lần này.” Khương Phủ Lệnh nói.
Nói xong, Khương Phủ Lệnh đã nhanh chóng đi về phía chiếc xe công vụ của mình.
Sau khi những người khác rời đi, Lục Vinh mang theo vẻ mặt buồn rười rượi như đưa đám với trăm điều bất đắc dĩ.
Phủ Lệnh cho gã năm ngày để sửa sang lại toàn bộ tư liệu của tất cả các bệnh viện trong phủ, đây không phải là muốn đòi mạng người sao?
Phan Tịnh Tịnh thấy Lục Vinh còn chưa đi, liền mở miệng hỏi: “Chủ nhiệm Lục, làm sao vậy?”
Lục Vinh liếc mắt nhìn Phan Tịnh Tịnh một cái, ấm ức nói: “Cô xem lại bản thân mình kìa, tự dưng không có việc gì cô lại chít chít mở miệng, đây không phải là đang tự tìm gánh nặng cho mình hay sao? Vừa rồi cô cũng nghe thấy rồi đó, vì cô là người khơi mào, nên chuyện xử lý thông tin giao cho cấp trên sẽ do cô đi đảm nhiệm, trong vòng năm ngày nếu không giao được, cô cùng tôi tới văn phòng Khương Phủ Lệnh chịu đòn nhận tội.”
Phan Tịnh Tịnh lại không chút hoảng hốt: “Xin chủ nhiệm Lục cứ yên tâm, dù tôi không ngủ không nghỉ cũng nhất định sẽ chuẩn bị tốt tư liệu đưa cho anh, nhưng mà tôi rất tò mò, vì sao Khương Phủ Lệnh lại đột nhiên muốn tư liệu của tất cả các bệnh viện trong phủ chúng ta? Đối phương thật sự là tâm huyết dâng trào tùy tiện muốn xem sao?”
Lục Vinh cười nói: “Cô cho rằng người có thể lăn lộn đến vị trí này lại là kẻ ngốc sao? Ai cũng vậy thôi, không có lợi thì không chịu dậy sớm. Lại nói, tuy Khương Phủ Lệnh này mới đến phủ Giang Hạ chúng ta được khoảng một năm, nhưng thật hiển nhiên, đối phương là một người làm được việc, lại có chủ kiến của riêng mình. Hơn nữa, tôi còn nghe nói đối phương có bối cảnh rất sâu. Một người như vậy chắc chắn còn có thể leo lên trên, nhưng cụ thể là có thể leo đến vị trí nào, thì phải xem anh ta có thể làm ra loại chiến tích gì cái đã.”
“Tôi đoán, ách, tôi chỉ suy đoán thôi nhé, không dám xác định đâu, chuyện mà trước mắt anh ta muốn làm sẽ có liên quan đến trung y. Hẳn là anh ta đã quyết định từ bỏ số tiền lời cao do chữa bệnh mang tới, từ đó ra sức phát triển trung y nhằm đổi lấy sự ủng hộ từ phía nhân dân. Theo tôi phỏng đoán, có vẻ như Khương Phủ Lệnh này đang muốn trở thành một vị quan phụ mẫu thời cổ đại, được vạn người ủng hộ. Có điều, nếu anh ta thực sự làm như vậy, lại rất dễ đắc tội với một vài tập đoàn lợi ích.”
Phan Tịnh Tịnh nhíu mày hỏi: “Anh đang nói đến một số công ty dược phẩm và thiết bị y tế đại diện bởi tây y?”
Lục Vinh gật gật đầu: “Đó chính là khoản lợi ích trị giá từ mấy chục triệu tới hơn nghìn tỷ tệ, hơn nữa nó còn liên lụy đến thế lực nước ngoài. Cô có biết về chiến tranh nha phiến hay không? Chúng ta bị đánh vốn không phải vì bế quan tỏa cảng gì cả, mà là đã giàu có đến chảy mỡ rồi, trong khi đó, phương Tây bên kia lại không được quyền giao dịch bất cứ vật phẩm gì, bọn họ mới dùng thuốc phiện gõ cửa biên giới chúng ta. Không mua liền đánh ngươi, đánh xong lại chụp cho ngươi một cái mũ, nói ngươi phong kiến, nói ngươi bế quan tỏa cảng. Tuy Đại Thanh cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng đám cường đạo này cũng chẳng hơn bọn họ được bao nhiêu.”