Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 341 - Chương 341 - Đan Dược!

Chương 341 - Đan Dược!
Chương 341 - Đan Dược!

Kết quả là, Trần Khánh lấy ra ngân châm, đâm mấy mũi vào các huyệt Hợp Cốc, Nội Quan của Dương Các.

Làm xong những thứ này, Trần Khánh mới nâng một chân của Dương Các lên, chậm rãi cảm nhận phần gãy xương.

Sau khi cảnh giới tăng lên, lĩnh ngộ của Trần Khánh đối với nắn xương cũng tăng lên một bậc.

Kỳ thật nắn xương cũng không phải đơn giản là đặt xương cốt trở lại đúng vị trí của nó, còn phải quan tâm đến kinh mạch và cơ gân màng nữa.

Kinh mạch còn dễ hiểu, 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 Linh Xu · Bản Tàng Thiên đã nói: “Kinh mạch là nhằm vận hành cho huyết khí, mở rộng âm dương, làm trơn nhuận gân cốt, làm thông lợi các khớp xương.”

Kinh mạch là thông đạo cố định của cơ thể con người, chúng sẽ thông qua canh giờ vận hành từ trên xuống dưới trong cơ thể con người, cùng với đó là bên trong, bên ngoài cũng như ở khoảng giữa các cơ quan nội tạng. Kinh mạch liên hệ với nhau, phối hợp với nhau lại ước chế lẫn nhau, chúng chuyên môn truyền đi khí huyết tân dịch cho cơ thể con người, khiến các cơ quan nội tạng, tứ chi da thịt, các đốt ngón tay, gân cốt có thể duy trì chức năng như bình thường.

Cơ gân màng là một bộ phận bảo hộ bên trên thông đạo đó. Nó có tác dụng bảo trì cho quá trình truyền dinh dưỡng, khí huyết và tân dịch của kinh mạch, một khi vận động mang tính cưỡng chế hoặc vì bệnh biến mà làm cho cơ gân màng có vấn đề, chẳng hạn như ở phần gáy, xương bả vai, cánh tay, cổ tay, ngón tay, mắt cá chân… chắc chắn sẽ xuất hiện tình trạng sưng cục bộ.

Đương nhiên, không vận động quá lâu sẽ làm cho chức năng cơ gân màng thoái hóa cục bộ, khí huyết trên kinh mạch, tân dịch lắng đọng ở đây, lâu ngày sẽ cứng lại, khiến cho khi chuyển động, khi bị ấn hoặc xoa nắn, nơi này sẽ phát ra âm thanh “Dát dát” rung động.

Giống như cổ chẳng hạn, nếu thời gian dài không hoạt động, một khi vặn vẹo sẽ phát ra âm thanh “Ba ba” như xương cốt gãy lìa.

Hiện tại, Trần Khánh vừa muốn khôi phục lại vị trí xương cốt của Dương Các, cũng muốn phải phục hồi lại vị trí cho kinh mạch và cơ gân màng trên cơ thể gã.

Đương nhiên, thủ pháp áp dụng nhất định phải rất nhanh.

Loại thao tác nắn xương này tuyết đối không thể làm chậm rãi được, nếu thao tác chậm, chứng tỏ công phu chưa giỏi.

Trần Khánh cảm thụ xong vị trí xương cốt, lập tức bắt tay vào thi triển thủ pháp nắn xương. Bởi vì vị trí cần nắn chỉnh là xương cẳng chân, cơ bắp ở nơi này nhiều hơn trên cánh tay, khiến cho nắn xương tuyệt đối là một công việc đòi hỏi thể lực cao. Bởi vậy lúc này, Trần Khánh đang dùng toàn bộ sức lực của mình để làm việc.

Triệu Ninh Quân cẩn thận quan sát thủ pháp của Trần Khánh, nhưng hắn chỉ mới nâng tay lên, băn khoăn trong lòng Triệu Ninh Quân đã vơi bớt đi bảy phần, chỉ tính riêng động tác thành thạo kia thôi, ông ấy đã biết trình độ của Trần Khánh cũng không phải tay ngang.

Chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự là một kỳ tài trung y vạn người không được một!?

Phải biết rằng, gần như cả đời Triệu Ninh Quân đều chưa từng gặp được một người giống như Trần Khánh. Rõ ràng hắn chỉ ở độ tuổi hai mươi, lại có thể nắm giữ y thuật toàn diện như vậy.

Châm cứu, nắn xương, xoa bóp bấm huyệt, hầu như hắn đều biết tất cả.

Có thể nói là thủ pháp trị liệu trong tay hắn đã tương đối toàn diện rồi.

Chỉ còn lại duy nhất hai mảng biện chứng và phương thuốc vẫn cần phải đề cao thêm!

Tuy nhiên, với kinh nghiệm lâm sàng ngày càng phong phú của Trần Khánh, việc nâng cấp hai mảng này cũng không phải là chuyện khó.

Sợ là thằng nhóc này sẽ vượt qua ông ấy ở độ tuổi ba mươi.

Nghĩ như vậy, Triệu Ninh Quân chẳng những không cảm thấy mất mát, ngược lại còn cảm thấy vui mừng gấp bội.

Hô ~

Trần Khánh thở dài một hơi, tỉ mỉ thao tác không đến một phút đồng hồ, hắn đã khôi phục lại vị trí cũ cho xương cốt hai chân của Dương Các. So với loại tình huống gãy xương bình thường, chỉ cần một, hai giây đã có thể đặt lại đúng vị trí cũ, thời gian này đã là rất chậm rồi, nhưng nói gì thì nói, tình huống này cũng là gãy xương dập nát, ít nhiều vẫn phiền toái hơn một chút.

Chỉ là trong quá trình đặt lại vị trí cũ, hắn đã đụng đến vết thương trên đùi của Dương Các, khiến cho phần vết thương đã kết vảy bên trên lại bắt đầu chảy máu.

Sau khi làm xong, Trần Khánh lập tức nhìn về phía Triệu Ninh Quân: “Triệu gia gia, thuốc đâu?”

Triệu Ninh Quân lập tức cầm tới một chiếc hộp.

Sau khi ông ấy mở ra, tầng trên là phần cặn thảo dược, vẫn còn ẩm ướt, vừa nhìn đã biết thuốc này vừa được điều phối xong đã được nhanh chóng mang tới đây rồi.

Triệu Ninh Quân lấy tầng bên trên kia ra, để lộ tầng phía dưới, bên trong có chứa hai cái hộp tròn nhỏ.

Không biết vì sao, chỉ cần thoáng nhìn quá những thứ thuốc này, mọi người lại có cảm giác đây không phải là thuốc đơn giản rồi.

“Triệu gia gia, đây là loại thuốc gì?” Trần Khánh hỏi.

Triệu Ninh Quân cười nói: “Trị thương tổn vật lý, bôi ngoài có thể tan bầm cầm máu, lưu thông máu giảm đau, giải độc tiêu sưng.”

Trần Khánh tò mò ngửi ngửi một hơi: “Tục đoạn… Xuyên khung… Bạch thược… Tam thất…”

Thú vị thật, cách phối hợp dược liệu này rất lợi hại.

Hắn không ngửi ra được liều lượng của mỗi loại thuốc đông y được phối chế trong này, nhưng vẫn có thể phân biệt được hiệu quả của thuốc.

Đúng là thứ thuốc này có loại hiệu quả như lời Triệu Ninh Quân vừa nói, đặc biệt là tục đoạn.

Có thể nói vị thuốc Đông y này chính là thứ không thể thiếu nhất trong thuốc điều trị gãy xương.

Chỉ là trong nhận thức của Trần Khánh, nó vẫn được dùng để uống, không nghĩ tới lại có người dùng nó để điều chế thuốc bôi ngoài da.

Trần Khánh vừa cầm thuốc tới bôi cho Dương Các, vừa hỏi: “Triệu gia gia, phương thuốc này là do ông điều phối sao?”

Triệu Ninh Quân lắc đầu, ông ấy nhanh chóng mở cái hộp tròn nhỏ ở tầng thứ hai, lấy ra một viên đan dược tròn vo, đáp lại: “Ta đã nói nó là của một người bạn rồi mà.”

Oái chà?

Còn có cả đan dược nữa?

Trần Khánh nhìn viên thuốc to bằng viên bi trong tay Triệu Ninh Quân kia, không khỏi có chút tò mò, hỏi: “Thứ này thì sao ạ?”

Triệu Ninh Quân nói: “Cũng là của một người bạn nha.”

Trần Khánh nghi hoặc hỏi: “Người bạn này của ông lợi hại đến mức nào vậy?”

Triệu Ninh Quân nói: “Ông ấy có thể chữa tổn thương xương, trình độ cũng tạm được, nhưng không phải ông ấy lợi hại, mà là phương thuốc này lợi hại. Theo ta phỏng đoán, dược hiệu của nó không hề thua kém Vân Nam Bạch Dược được quốc gia đưa vào cấp bảo mật kia đâu.”

Má ơi!

Lợi hại như vậy!?

Bình Luận (0)
Comment