Vân Nam Bạch Dược kia chính là Thần dược trong thuốc trị thương đó.
[Cái tên Vân Nam Bạch Dược được một vị bác sĩ trung y khoa chấn thương ở vùng Giang Xuyên, Vân Nam tên là Khúc Hoán Chương đặt ra vào năm 1902. Tên ban đầu của nó chính là Khúc Hoán Chương Bách Bảo Đan.]
Nó được coi như một trong số ít những loại thuốc trị thương được truyền thừa từ xa xưa để lại, nhưng Trần Khánh lại chưa từng nhìn thấy công thức của những loại thuốc này.
Hôm nay có thể gặp được một loại thuốc chấn thương có hiệu quả sánh ngang với Vân Nam Bạch Dược, trong lòng Trần Khánh vô cùng kích động.
“Triệu gia gia, ông đoán xem khi nào anh Dương mới có thể hoàn toàn khôi phục lại?”
Triệu Ninh Quân nói: “Ừm… sau khi uống hai viên đan dược này vào, lại phối hợp với phương thuốc bổ sung khí huyết tân dịch, tẩm bổ thận tinh, khoảng hai tháng là đủ rồi.”
Hai tháng sao?
Trong lòng hai vợ chồng Dương Thiên Kỳ vô cùng mừng rỡ.
Bọn họ vốn tưởng rằng bệnh tình của con trai bọn họ phải mất một, hai năm mới hồi phục được, không ngờ chỉ cần hai tháng là có thể khỏe mạnh trở lại rồi.
Đây tuyệt đối là tin tức làm bọn họ vô cùng ngoài ý muốn.
Nhưng đâu chỉ một mình bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn, Trần Khánh lập tức chỉ vào viên đan dược kia, tò mò hỏi: “Triệu gia gia, ông có công thức phối chế thứ đan dược này không?”
Phải biết rằng, ngoại trừ canh thang, trên phương diện chế thuốc của trung y cũng có một mảng là đan dược. Giống như An Cung Ngưu Hoàng Hoàn [1] chẳng hạn, nó chính là một loại đan dược. Nghe nói loại đan dược này chuyên trị trúng gió, chỉ cần dùng một viên là có thể thấy được hiệu quả ngay. Nhưng hiệu quả chữa bệnh của đồ chơi này lại phụ thuộc vào niên đại. Nói đơn giản là trước năm 93, An Cung Ngưu Hoàng Hoàn mới là chính tông, công hiệu của những loại thuốc được sản xuất về sau này đã giảm đi rất nhiều.
Bởi vì sau năm 93, dùng sừng tê giác phải chịu hình phạt của pháp luật.
[1] : An Cung Ngưu Hoàng Hoàn thuộc về loại đơn thuốc khai khiếu thang trong trung y, xuất từ Ôn Bệnh Điều Biện của Ngô Cúc Thông, được cấu thành từ 12 vị thuốc đông y. Công dụng chủ yếu là thanh nhiệt khai khiếu, thông đàm giải độc, chỉ định dùng để chữa trị ôn nhiệt bệnh nhiệt xâm nhập màng tim, trúng gió hôn mê, trẻ nhỏ co giật, ngất lịm.
Triệu Ninh Quân lắc đầu: “Chế tác đan dược cũng có quy trình đặc thù, không phải cứbiết công thức là có thể làm được đâu. Hơn nữa, nó chính là đồ tổ truyền của người ta, ta hỏi tới làm gì?”
Trần Khánh nghe vậy, cũng cảm thấy đúng.
Mặc dù ai cũng biết rằng nếu món đồ chơi này được công bố rộng rãi, nó có thể tạo phúc cho rất nhiều người, nhưng bọn họ không thể lấy của đối phương đi làm phúc cho người khác được (của người phúc ta).
Nói cho cùng, đồ của người ta cũng là của người ta, nếu thật sự đứng ở điểm cao đạo đức bảo người khác phải lấy ra công thức, ít nhiều cũng có vẻ đạo đức giả rồi.
Đụng phải người cần cứu mạng, đối phương chịu đưa cho một chút đan dược, đã là tận tâm giúp đỡ rồi, nếu bọn họ còn không biết xấu hổ, được một tấc muốn lấn một thước, đúng là chẳng ra thể thống gì.
Trong phòng bệnh, Triệu Ninh Quân lấy ra một viên đan dược cho Dương Các uống.
“Sau khi trở về, ta lại kê cho cậu ấy một đơn thuốc, Trần Tùng, đến lúc đó, anh mang thuốc tới đây, chỉ cần chờ đứa nhỏ này tỉnh lại là có thể uống rồi.”
Không đợi Trần Tùng mở miệng, Đường Du Du ở một bên đã nói: “Vẫn nên để tôi đi đi.”
Triệu Ninh Quân nói: “Cũng được, vậy tôi trở về phòng mạch trước.”
Trần Tùng lập tức nói: “Tiểu Khánh, mau đi tiễn Triệu gia gia.”
Trần Khánh gập đầu, lập tức đi theo Triệu Ninh Quân ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi đưa Triệu Ninh Quân vào thang máy, Trần Khánh lập tức quay trở lại phòng bệnh.
Có Trần Khánh và Triệu Ninh Quân cam đoan, cuối cùng vợ chồng Dương Thiên Kỳ cũng có thể yên tâm được rồi.
“Nếu không có việc gì, vậy tất cả mọi người trở về đi. Mọi người đều rất bận rộn, đừng làm chậm trễ công việc.” Dương Thiên Kỳ nói.
“Cũng đúng, mọi người đã không nghỉ ngơi cả ngày nay rồi, cơm trưa còn chưa ăn, mau trở về đi, chúng tôi ở đây trông chừng là được.” Đường Du Nhiên nói.
Đường Du Du nói: “Được rồi, chị hai, em đi chuẩn bị cơm tối cho mọi người, cũng thuận tiện mang thuốc tới cho Các Các. Chị cả, anh rể, còn có Y Y, mọi người đều tới chỗ em ăn đi, đỡ phải nấu cơm.”
“Đúng rồi, Y Y, sau khi ăn xong cháu theo dì trở về lấy chậu rửa mặt, khăn mặt, còn có một ít quần áo để thay, đến lúc đó trực tiếp đưa tới đây cho mọi người nhà dì hai nhé.”
“Tiểu Khánh, con có tiếng nói ở đây, cứ ở lại đây trước chờ chúng ta quay trở lại.”
Mọi người đều được Đường Du Du sắp xếp đâu ra đấy, không nói có ý kiến gì, chỉ lặng lẽ cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi mọi người đi cả rồi, còn lại một mình Trần Khánh trông nom Dương Các, đến tận lúc này, hắn mới có thời gian để đưa mắt quan sát xung quanh, chợt phát hiện trong phòng bệnh còn thiếu rất nhiều thứ, ngay cả nước cũng không có, hẳn là mọi người quá mức lo lắng nên không kịp chú ý đến rồi. Hắn vội vàng chạy xuống mua một chút nước khoáng.
Sau khi hắn mang nước đi lên, Dương Các đã tỉnh lại.
Được nghe Trần Khánh thuật lại tình huống của mình, Dương Các có vẻ sa sút tinh thần, nhưng lại nghe Trần Khánh an ủi, biết được bản thân sẽ không trở thành một người tàn tật, tâm tình Dương Các đã tốt hơn không ít.
Rất nhanh, đoàn người Đường Du Du đã ăn cơm xong và nhanh chóng mang theo các loại đồ dùng sinh hoạt đi tới phòng bệnh.
Có mấy bà mẹ ở nơi này chăm sóc Dương Các, Trần Khánh cũng có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một hồi.
Ăn xong bữa cơm do mẹ đưa tới, Trần Khánh được ba đưa về nhà.
Vừa trở về, Trần Khánh chẳng buồn làm cái gì cả, hắn tùy tiện tắm rửa qua loa, giũ sạch một tầng mồ hôi trên người, rồi nhanh chóng ngã xuống giường.
Không chịu nổi nữa, ngày hôm nay thực sự quá mệt nhọc rồi.
Phải biết rằng, bắt đầu từ hơn ba giờ sáng cho đến bảy, tám giờ tối, hắn vẫn một mực làm việc, mà không chỉ phải điều trị cường độ cao còn chưa được chợp mắt hay nghỉ ngơi dù chỉ một khắc.
Khi chiếc gối đầu bên dưới truyền đến một luồng cảm giác thoải mái vô cùng, Trần Khánh lập tức tiến vào mộng đẹp.
Chờ đến lúc hắn mở mắt ra, đã là sáng sớm ngày hôm sau.