“Ôi trời, sao nhiều lại người như vậy, đại sảnh đều chật ních cả rồi.”
Hôm nay hai người Cố Vũ đến cũng chẳng quá muộn, nhưng so với tuần trước thì hơi trễ hơn chừng mười phút. Vậy mà khi họ đến phòng khám khoa nội một, lại phát hiện ra không chỉ hành lang đầy người, mà ngay cả đại sảnh cũng chật ních.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đi làm, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong trung y viện.
Ngay cả phần lớn y tá cũng đều rất ngạc nhiên, tại sao hôm nay lại có nhiều bệnh nhân chạy tới khoa nội một như vậy?
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hạ Mẫn hỏi một cô y tá.
Vẻ mặt y tá cũng mờ mịt: “Không biết, nhưng hình như bọn họ nói cái gì mà, chủ nhiệm Trần nổi tiếng rồi gì gì đó.”
Chủ nhiệm Trần nổi tiếng?
Là nổi tiếng trên mạng ư sao?
Nhưng vì sao cậu ấy lại nổi tiếng trên mạng rồi?
Hai người Cố Vũ nghe xong cuối cùng vẫn không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.
Đang lúc bọn họ muốn chen vào, bỗng nhiên lại nhìn thấy một người trẻ tuổi cũng tầm tuổi bọn họ, đang giơ gậy selfie lên lẩm bẩm lầu bầu, không khỏi tiến lên hỏi: “Anh bạn, anh tới tìm chủ nhiệm Trần sao?”
Người trẻ tuổi kia nhìn thấy hai người Cố Vũ mặc áo blouse trắng, lập tức cười nói: “Đúng đúng đúng, hai người có thể dẫn tôi chen ngang hàng không? Thân thể tôi rất không thoải mái.”
Cố Vũ không nói gì, cái miệng kia của gã còn có thể cười ngoác đến tận mang tai, có nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra gã có chỗ nào không được thoải mái, nhưng Cố Vũ cũng không lập tức biến sắc, mà phối hợp hỏi: “Chuyện này đúng là không có biện pháp gì rồi, những người tới đây, có thân thể ai là thoải mái đâu, anh nói xem có đúng hay không?”
Người trẻ tuổi cười nhạt: “Vậy cũng không chắc chắn, bọn họ là do chạy lưu lượng mà tới đây đó.”
“Lưu lượng?” Hạ Mẫn kỳ quái nói.
Người trẻ tuổi thấy gương mặt ngạc nhiên của hai bác sĩ trước mắt, lập tức hiểu ra vấn đề rồi. Hóa ra bọn họ vốn chẳng biết gì cả. Người trẻ tuổi kia không khỏi cười nói: “Tôi nói hai người cũng là bác sĩ, chẳng lẽ không biết hôm qua bác sĩ Trần đã nổi tiếng rần rần khắp vùng Giang Hạ chúng ta sao? Vẻ mặt này của hai người… A, thì ra hai người thật sự không biết gì cả. Tôi kể cho hai người nghe vậy, là hôm qua bên Thịnh Thế Long Thành phát sinh nổ khí gas, có rất nhiều đội cứu hộ chạy tới, cả nhân viên y tế nữa. Đó, chắc mấy người cũng biết tin này rồi, là ngày hôm qua bác sĩ Trần trở thành nổi tiếng sau khi cứu người đó.”
Ồ?
Bác sĩ Trần cũng tới vụ nổ mạnh ngày hôm qua sao?
Hai người Cố Vũ biết chuyện này, nhưng bởi vì bọn họ là bác sĩ trung y thuộc khoa nội nên bệnh viện không thông báo cho bọn họ, chỉ thông báo cho khoa cấp cứu và khoa chấn thương chỉnh hình, khoa ngoại bên kia đến ứng phó mà thôi.
“Ý anh là, sau khi chủ nhiệm Trần đến hiện trường cứu người, đã bị người ta quay chụp lại rồi đăng lên mạng, sau đó liền nổi tiếng rồi? Nhưng nhân viên y tế tới nhiều như vậy, sao có mỗi chủ nhiệm Trần nổi tiếng thôi?” Cố Vũ hỏi.
Người trẻ tuổi lười giải thích, trực tiếp lấy một điện thoại di động khác ra, tìm một đoạn video cho bọn họ xem. Trong video, Trần Khánh vừa tiếp nhận một bệnh nhân hôn mê từ trong tay nhân viên cứu hỏa, lúc này bệnh nhân đã không còn hô hấp nữa.
Nhóm người chung quanh đều vô cùng sốt ruột, chỉ có một mình Trần Khánh là không chút hoang mang, hắn dùng ngân châm nhanh chóng đâm mấy mũi ở tay chân bệnh nhân, lại đâm vào đầu và lòng bàn chân mỗi nơi một cái.
Kết quả là một bệnh nhân vốn không còn hô hấp lại nhanh chóng được hắn cứng rắn cứu trở về.
“Này, hai người đã trông thấy chưa? Vẫn còn nữa nhé, anh xem này, cánh tay của người này đã biến dạng rồi, vậy mà bác sĩ Trần ba ba ba mấy cái đã giúp anh ta hồi phục lại như cũ, ngay cả bệnh viện cũng không cần chạy tới, đã trực tiếp chữa khỏi tại chỗ cho người ta rồi. Quá lợi hại. Nói thật với anh, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một bác sĩ lợi hại như vậy. Rồi anh nói xem, vị bác sĩ này có nên nổi tiếng hay không?” Người trẻ tuổi cảm thán nói.
Móa nó!
Hai người Cố Vũ rơi thẳng vào kinh hãi!
Bọn họ không ngờ Trần Khánh ngoại trừ có thể trị bệnh ở khoa nội, còn có thể xử lý các loại vấn đề thuộc khoa chấn thương.
Quá mức toàn năng rồi!
Tất cả mọi người đều là bạn cùng trang lứa, tại sao lại chênh lệch lớn đến như vậy?
Hai người nhìn nhau hồi lâu mà không nói gì.
Tới hiện tại cuối cùng bọn họ cũng hiểu được vì sao hôm nay lại có nhiều người chạy tới đây như vậy?
Có người xem náo nhiệt, có người tò mò, tự nhiên cũng có người thật sự muốn tìm Trần Khánh khám bệnh.
Có thể nói là trải qua lần phát tán video nhanh đến chóng mặt này, Trần Khánh đã hoàn toàn nổi tiếng ở Giang Hạ rồi.
Hô ~ Hô ~
“Xin nhường một chút...”
Sau khi hai người Cố Vũ đã hiểu rõ nguyên nhân, bọn họ cũng không chần chừ thêm nữa, đang chậm rãi chen chúc từ trong đám người bước vào phòng khám của Trần Khánh.
“Chủ nhiệm Trần.” Hai người mở miệng chào hỏi.
Sau khi nhìn thấy hai người bọn họ, Trần Khánh cũng vẫy vẫy tay chào hỏi, rồi chờ tới khi bọn họ đến gần, lại nhỏ giọng nói: “Sắp xếp cho hai người một việc này.”
Hạ Mẫn nói: “Anh nói đi.”
Trần Khánh nói: “Từ giờ trở đi, không được để người livestream tiến vào phòng tọa chẩn.”
Cố Vũ kỳ quái nói: “Đây là vì sao vậy?”
Trần Khánh nhíu mày nói: “Vừa rồi có người ở trước mặt tôi mở livestream, vừa chào hỏi vừa nói chuyện phiếm, rõ ràng không phải đến để khám bệnh. Loại người như vậy tôi không đánh cho hắn bay ra ngoài đã đủ khắc chế lắm rồi. Cho nên, hai người nhất định phải bảo vệ tốt cho tôi, đến phòng khám khám bệnh tôi rất hoan nghênh, nhưng tới chiếm danh sách, chiếm thời gian chơi đùa, thì bảo bọn họ lăn được xa bao nhiêu thì lăn xa bấy nhiêu cho tôi.”
Phòng khám là để làm gì?
Là để khám bệnh cho bệnh nhân!
Trần Khánh rất coi trọng điểm này.
Nổi tiếng cũng không phải là chuyện hắn hy vọng, nhưng nếu nó đã xảy ra, tự nhiên phải thản nhiên đối mặt.
Nhưng thời gian và tinh lực của hắn đều có hạn, hắn không hy vọng tất cả mình phải lãng phí chúng vào quá trình xử lý những chuyện vớ vẩn này. Không thể nghi ngờ rằng, làm như vậy chính là cực kỳ vô trách nhiệm đối với những bệnh nhân đã tín nhiệm hắn, muốn tìm đến hắn để khám bệnh.