Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 345 - Chương 345 - Căn Bệnh Làm Anh Táng Gia Bại Sản!!!

Chương 345 - Căn Bệnh Làm Anh Táng Gia Bại Sản!!!
Chương 345 - Căn Bệnh Làm Anh Táng Gia Bại Sản!!!

Hạ Mẫn nghe vậy, lập tức mím môi nói: “Chủ nhiệm Trần, lỡ như những người này đi ra ngoài nói xấu anh thì sao? Đầu năm nay, có vài người vì lưu lượng mà cái gì cũng có thể làm được đó.”

Trần Khánh nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ chỉ vì tôi không muốn để bọn họ nói xấu mình, mà tùy ý cho phép những người này cầm điện thoại di động, chiếm dụng thời gian khám bệnh của nhóm bệnh nhân khác sao? Hơn nữa, nếu chỉ bởi vì người khác nói hai, ba câu mà những bệnh nhân khác lập tức sinh ra hoài nghi tôi, vậy bọn họ không tới tìm tôi cũng là chuyện tốt. Tôi chỉ chịu trách nhiệm với những bệnh nhân tin tưởng tôi là đủ rồi. Anh mau đi đi.”

Hạ Mẫn gật đầu đồng ý rồi lập tức đi ra bên ngoài, làm thần canh cửa.

“Người tiếp theo.”

Một ông chú hói đầu giơ điện thoại di động lên đi vào, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, mà hình ảnh trong màn hình lại là Trần Khánh trong phòng khám.

Nhưng ngay khi gã vừa đặt chân vào phòng khám một bước, lại có đôi tay gắt gao ngăn cản đường đi của gã.

“Làm gì vậy?” Ông chú kỳ quái hỏi.

“Phòng khám là nơi để khám bệnh, không được dùng điện thoại di động livestream trực tiếp, nếu muốn khám bệnh thì cất điện thoại di động đi.” Cố Vũ nói.

“Này, trong đống quy định của bệnh viện các cậu có điều nào không cho phép bệnh nhân mang theo điện thoại di động vào phòng khám hay không?” Ông chú nọ vẫn muốn xông vào.

Hạ Mẫn bắt lấy cánh tay ông chú, Cố Vũ ở một bên cũng lập tức đi lên ngăn ở trước mặt gã: “Có thể mang theo điện thoại di động, nhưng không được livestream.”

Ông chú tức đến mức gương mặt sầm xuống: “Tôi livestream là phạm pháp sao? Có quy định nào nói rằng tôi không được livestream trực tiếp trong phòng khám hay không? Cậu mang nó ra đây cho tôi! Ngoài ra, đừng có chạm vào tôi, cẩn thận không tôi đi tố cáo hai người đó!”

Hai người Hạ Mẫn cau mày, người này quá mức ngang ngược, hơn nữa gã còn bày ra tư thế cố ý muốn làm lớn chuyện lên. Thật hiển nhiên, gã đang muốn tạo lưu lượng cho mình theo phương thức này rồi.

Ngay khi cục diện trước cửa rơi vào giằng co, tất cả mọi người đều ló đầu đến xem náo nhiệt, giọng nói lạnh lùng của Trần Khánh lại vang lên: “Tôi khuyên là anh đừng nên gây náo loạn ở chỗ này. Còn ngay bây giờ, anh nhanh cất điện thoại di động đi, tôi còn có thể coi anh như một bệnh nhân bình thường, nếu cứ tiếp tục náo loạn, thì bệnh tật trên người anh, chắc chắn sẽ hại cho anh táng gia bại sản!”

Ông chú đầu trọc nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng: “Cậu có ý gì? Muốn đe dọa tôi sao?”

Trần Khánh tiến lên, tới gần đối phương, khi còn cách người nọ chừng một mét, hắn mới thản nhiên nói: “Có phải ban đêm anh thường xuyên bừng tỉnh vào tầm từ một đến ba giờ không? Sau khi tỉnh lại là không ngủ tiếp được nữa, mãi cho đến ba tiếng sau mới có thể miễn cưỡng ngủ tiếp được?”

“Có phải màu da trên bàn tay anh thoáng hiện một chút đỏ sẫm không? Lúc cầm đồ vật cũng không có lực như trước nữa. Có phải ăn uống bình thường càng ngày càng không được ngon miệng, rõ ràng chỉ ăn một chút nhưng cái bụng cũng căng ra? Có đôi khi tiểu tiện còn không dễ dàng bài tiết...”

Trần Khánh bình tĩnh nói ra một loạt những triệu chứng, nhưng từng lời từng chữ đều sắc nhọn như muốn đâm vào trong tim người đối diện.

Ông chú đầu trọc vốn còn không quan tâm, nhưng nghe xong, trong lòng lại bắt đầu trở nên run rẩy, trong mơ hồ còn có thể thấy được mồ hôi trên trán.

Ánh mắt gã bối rối xoay chuyển không ngừng, chờ đến khi gã thật vất vả mới ổn định lại tâm trạng, ngoài miệng không khỏi lắp bắp lên tiếng: “Cậu, vì sao cậu lại biết?”

“Anh muốn biết sao?” Trần Khánh lạnh nhạt nhìn gã: “Vậy tắt livestream…”

Trịnh Xuyên không chút do dự đã tắt livestream đi, còn thành thành thật thật cất điện thoại di động vào trong túi.

Đứng trước hai lựa chọn là kiếm tiền và bảo toàn tính mạng, hiển nhiên Trịnh Xuyên đã lựa chọn cái sau.

Bởi vì mỗi một câu Trần Khánh nói ra đều chỉ thẳng vào một vài tình huống trước mắt của gã.

Lại nói, loại tình huống mỗi tối cứ sau một giờ là không ngủ được này, đã kéo dài được chừng hai, ba tháng. Ban đầu gã cũng đến bệnh viện thăm khám, được bác sĩ kê đơn thuốc ngủ, uống xong là có thể ngủ được, nhưng một, hai tuần gần đây, cứ đến hai giờ đột nhiên gã lại bừng tỉnh, sau đó dù làm như thế nào cũng không ngủ tiếp được nữa, chỉ có chịu đựng đến hơn ba giờ, mới có thể miễn cưỡng ngủ tiếp.

Mấu chốt là dù mỗi ngày gã đều ngủ đủ từ chín đến mười tiếng đồng hồ, cơ thể vẫn đủ thời gian nghỉ ngơi, nhưng theo thời gian trôi qua, không những tinh thần của bản thân không bằng lúc trước, ngay cả khí lực cũng dần đần suy giảm trông thấy.

Nhưng Trịnh Xuyên chỉ cho rằng bản thân đã có tuổi, các phương diện chức năng trong thân thể đều thoái hóa mới có những biểu hiện dạng này. Không phải mọi người đều nói rằng đàn ông qua bốn mươi chính là một ngày không bằng một ngày sao?

Cho nên gã cũng không quá mức quan tâm đến thay đổi này.

Nhưng Trần Khánh ngay cả chẩn đoán cũng không chẩn đoán, đã biết rõ mồn một toàn bộ tình huống gã đang mắc phải, thậm chí còn khẳng định bệnh của gã sẽ khiến gã táng gia bại sản, điều này làm Trịnh Xuyên có chút sợ hãi.

Không phải trên mạng đã nói rồi sao, nếu tây y cảm thấy không cứu được anh, có thể anh vẫn còn cơ hội, nhưng nếu ngay cả trung y cũng nói không cứu được anh, thì thật sự không cứu được rồi.

Lại nói, gã hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của Trần Khánh, cả những lời nói vừa rồi lẫn những đoạn video được lan truyền một cách chóng mặt trên mạng ngày hôm qua, tất cả chúng đều có thể chứng minh rằng hắn là một vị bác sĩ trung y chân chính.

Vì vậy, ít nhất lời hắn nói sẽ không phải là giả.

“Bác… bác sĩ Trần, vừa rồi tôi xin lỗi, tôi chỉ là, ha ha, tôi không hề cố ý.” Trịnh Xuyên lập tức cúi đầu khom lưng, tỏ thái độ tất cung tất kính với Trần Khánh.

Kỳ thật lúc tiến vào nơi này, gã cũng không muốn làm náo loạn lên làm gì, chỉ ôm ý định quay lại hình ảnh Trần Khánh chữa bệnh đặng kiếm chút lưu lượng, kết quả là hai vị bác sĩ bên ngoài kia trực tiếp lao lên ngăn cản không cho gã livestream.

Đương nhiên rồi, với khứu giác của một nhà sáng tạo nội dung, gã lập tức ngửi được mùi lưu lượng rồi.

Bình Luận (0)
Comment