Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 346 - Chương 346 - Bệnh Xơ Gan!!!

Chương 346 - Bệnh Xơ Gan!!!
Chương 346 - Bệnh Xơ Gan!!!

Gã cũng muốn làm lớn chuyện ở đây, để sau đó kể cả khi bản thân bị người ta đuổi thẳng cổ ra ngoài, gã cũng có thể hóa thân thành người tiên phong đi vạch trần hàng giả, mỗi ngày đều tới đây quay chụp những bác sĩ của trung y viện, làm hẳn một series với nội dung mạnh mẽ lên án, phê bình bác sĩ trung y viện, kiếm chác lưu lượng.

Kết quả là Trần Khánh hoàn toàn không cho gã cơ hội này, đối phương không hề hành động dựa theo kịch bản gã vừa nghĩ ra.

Đúng là tình huống không đúng như kế hoạch cũng làm người ta vô cùng tiếc nuối, nhưng gã cũng cảm thấy may mắn vì mình không hoàn toàn đắc tội với Trần Khánh, nếu không… một khi bản thân thật sự xảy ra vấn đề gì, sợ là hậu quả không sao tưởng tượng nổi.

“Ngồi đi.” Trần Khánh biết đức tính của loại người này, hiện tại đối phương chịu ăn nói khép nép như vậy, đương nhiên là vì có việc cầu xin người khác, căn bản không xuất phát từ chân tâm.

Nhưng Trần Khánh cũng không quan tâm tới mấy vấn đề cỏn con đó, chỉ cần ông chú trước mắt không gây chuyện, thì chữa trị cho gã cũng chẳng sao.

Hơn nữa, sau khi đã được chứng kiến khả năng chẩn đoán của hắn, chắc gã cũng không dám làm bậy nữa đâu, trừ phi gã có thể tự tin rằng mãi mãi về sau bản thân đều không bị bệnh nữa.

“Ai, hắc hắc, bác sĩ Trần, chủ nhiệm Trần, cậu mau nói cho tôi biết, vì sao cậu có thể khám chuẩn như vậy? Và rốt cuộc là tôi bị bệnh gì?” Trịnh Xuyên nói.

Trần Khánh chậm rãi mở miệng: “Can có âm thực, dựa theo cách nói của tây y hẳn là xơ gan.”

Cái gì?

Xơ, xơ gan!?

Trịnh Xuyên nghe vậy, lập tức sợ đến mức đau gan.

“Chủ nhiệm Trần, cậu không đùa đấy chứ?” Trịnh Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười đưa mắt nhìn Trần Khánh, chỉ là những lời này, ngay cả bản thân gã cũng không tin. Bởi vì vẻ mặt của Trần Khánh cũng không giống như đang đùa giỡn.

“Anh cứ đi chụp X-quang trước đã, tự mình xác định xem có phải tôi nói đùa hay không nhé. Người tiếp theo.” Trần Khánh nói.

Trịnh Xuyên không dám chần chờ, lập tức xoay người chạy từ phòng khám ra ngoài.

Hai người Cố Vũ sớm đã quen với loại chuyện này rồi. Nói cho cùng, từ trước đến giờ, công phu cách không chẩn đoán của Trần Khánh vẫn chưa thất thủ lần nào.

Hắn nói người kia bị xơ gan, khẳng định là bị xơ gan rồi.

Chỉ là bọn họ có chút tò mò, Trần Khánh có thể chữa được bệnh xơ gan hay không?

Xơ gan kia chính là bệnh biến tính khí chất [1] tiêu chuẩn, trong trung y gọi là âm thực.

[1] : bệnh biến tính khí chất là bệnh xảy ra ở một cơ quan hoặc hệ thống mô nhất định của cơ thể do nhiều nguyên nhân khác nhau gây ra, gây tổn thương vĩnh viễn cho cơ quan hoặc hệ thống mô đó.

Khái niệm hư thực trong trung y chính là ý trên mặt chữ. Hư chỉ chức năng yếu đi (suy nhược), thực chỉ bên trong cơ quan này ẩn chứa một thứ cái gì đó, cho nên sỏi cũng thuộc về thực.

Nói thật, nếu người bệnh bình thường mắc phải hư, trung y rất khó để phán đoán ra, nhưng âm thực lại tương đối dễ dàng.

Nói cho cùng, khi bên trong ngũ tạng đã xuất hiện một thứ gì đó, có nghĩa là cơ quan nọ đã suy nhược trong một khoảng thời gian dài mới xảy ra tình huống đó, đương nhiên kết quả chẩn đoán sẽ càng thêm rõ ràng sáng tỏ.

Chỉ là xử lý thực sẽ phức tạp hơn nhiều, thời gian điều trị cũng lâu hơn. Tuyệt đối lâu hơn dùng một dao cắt bỏ, nhẹ nhàng bớt việc.

Trịnh Xuyên với tư thế hoang mang rối loạn lao nhanh ra bên ngoài phòng khám, lập tức khiến cho không ít người bất mãn. Hành lang bên ngoài vốn đã có rất nhiều người xếp hàng chờ đợi, gã còn liều mạng chen chúc như vậy, lập tức làm không ít người mất đi kiên nhẫn mà chửi rủa hai câu.

“Chen chúc cái gì vậy? Vội đi đầu thai à?”

“Có bệnh sao?”

“Sao anh ta lại điên cuồng chạy ra vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Chẳng lẽ người này bị bệnh thần kinh?”

“Không phải, hẳn là anh ta chạy đi chụp chiếu đó.”

“Chụp chiếu? Bác sĩ Trần này có chữa bệnh được không đó? Tôi thấy trên mạng nói chỉ cần bác sĩ trung y bảo anh đi chụp chiếu, thì trăm phần trăm là bác sĩ trung y giả.”

“Anh hiểu nhầm rồi, là bác sĩ Trần nói anh ta bị xơ gan, anh ta không tin, nên bác sĩ Trần mới bảo anh ta đi chụp chiếu tự mình xác nhận lại một chút thôi.”

“Mẹ kiếp, trung y bắt mạch còn có thể nhìn ra xơ gan?”

“Vậy có thể anh nói sai rồi, bác sĩ Trần không bắt mạch, chỉ nhìn anh ta có hai lần đã biết.”

“Móa nó…”

“…”

Những người xếp hàng bên ngoài phòng khám đều nhìn thấy tình huống xảy ra bên trong, vì vậy khi ai đó mở miệng hỏi, bọn họ cũng vui lòng đứng ra là người hướng đạo.

Kết quả này nhanh chóng được truyền đi, chỉ vài phút sau, rất nhiều người đang xếp hàng trong hành lang đều biết cả.

Có người kinh ngạc, cũng có người nghi ngờ, nhưng càng nhiều người lại muốn xem khi nào thì Trịnh Xuyên chụp chiếu xong và quay trở lại.

Hơn một giờ sau, những người xếp hàng bên ngoài phòng khám của khoa nội một, chẳng những không giảm, còn tiếp tục tăng lên.

Đến lúc này, Trịnh Xuyên cũng chụp chiếu trở về rồi. Gã mang theo vẻ mặt bối rối chen vào phòng khám bên kia.

Có người còn tưởng gã đang chen ngang hàng, lập tức la hét bảo gã mau tuân thủ quy củ, nhưng vào giờ phút này, gần như Trịnh Xuyên đã không nghe được bất cứ âm thanh nào khác nữa, trong tay gã cầm tập phim X-quang và báo cáo từ phòng quay chụp, sắc mặt trắng bệch.

Rất nhanh, Trịnh Xuyên đã chen tới cửa, gã thở hồng hộc vịn vào khung cửa, vẻ mặt tái nhợt đến dọa người: “Chủ nhiệm Trần…”

Trần Khánh đang châm cứu cho bệnh nhân, nghe được thanh âm của Trịnh Xuyên quay đầu lại nhìn, liền biết gã đã có kết quả rồi: “Vào đi.”

Giờ phút này, cả người Trịnh Xuyên đều ủ rũ như mất hồn, đã không còn một chút tinh thần nào nữa.

Vừa rồi sau khi phim chụp được in ra, bác sĩ chụp phim lập tức nói với gã, ngoại trừ xơ gan, trong bụng gã còn có bệnh trướng nước, mặc dù chỉ là xơ gan giai đoạn đầu, nhưng điều trị bệnh này rất phiền phức.

Hơn nữa, từ trước đến nay vẫn chưa có một trường hợp nào chữa khỏi hoàn toàn xơ gan và bệnh trướng nước cả.

Hiệu quả lớn nhất mà phương thức điều trị bằng phẫu thuật và thuốc men có thể mang đến chính là giảm bớt bệnh trướng nước của gã, dưới điều kiện tiên quyết là không làm cho dung lượng tuần hoàn của máu bị thiếu hụt, từ đó cải thiện bệnh trạng của gã, đề cao chất lượng sống, phòng ngừa viêm phúc mạc tự phát và các biến chứng khác.

Mà một loạt thủ đoạn như vậy, lại chỉ mang tới hiệu quả kéo dài, duy trì tình trạng hiện tại, không làm cho chức năng của gan tiếp tục chuyển biến xấu hơn, chứ hoàn toàn không triệt để chữa trị được căn bệnh này.

Bình Luận (0)
Comment