Chính vì bác sĩ đưa ra câu trả lời như vậy, Trịnh Xuyên mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Gã cũng hiểu được vì sao Trần Khánh lại nói gã sẽ vì bệnh trạng này mà táng gia bại sản, bởi vì vị bác sĩ chụp chiếu bên này cũng giảng giải cho gã nghe rằng, một khi bệnh xơ gan đi đến giai đoạn trung hậu kỳ, ngoại trừ hóa trị xạ trị, người bệnh cũng chỉ có thể thay gan chứ không còn biện pháp nào khác nữa, mà chi phí phẫu thuật thay gan lại rất cao.
“Chủ nhiệm Trần, cứu tôi với!” Giờ phút này, Trịnh Xuyên đã nghiễm nhiên coi Trần Khánh trở thành ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của mình rồi.
Bên ngoài phòng khám, không ít người đang ghé sát vào khung cửa, chú ý tình hình bên trong.
Lại nói, trước đó bọn họ đã biết được câu chuyện của Trịnh Xuyên, bởi vậy khi nghe người này năn nỉ Trần Khánh cứu gã, tất cả đều ý thức được rằng anh chú đầu trọc này thật sự bị xơ gan rồi.
Kết quả như vậy thực sự khiến người ta đặc biệt kinh ngạc! Cùng với đó, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trần Khánh cũng hoàn toàn thay đổi hẳn.
“Nếu anh đã biết mình bị xơ gan, hẳn là anh cũng nên hiểu được rằng căn bệnh này rất khó trị.” Trần Khánh nói.
Mặc dù Trần Khánh đã nhìn ra Trịnh Xuyên bị xơ gan, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn nhất định có thể chữa khỏi được.
Một người đã mắc bệnh đi đến giai đoạn âm thực rồi, đương nhiên phải là bệnh trạng do tích lũy lâu dài, bởi vì theo lẽ thường, giai đoạn đầu của những bệnh tật này đều là âm hư.
Cái gọi là âm hư có thể hiểu đơn giản là thương tổn về mặt tình cảm, ví dụ như u buồn lâu dài, sẽ làm cho phế suy nhược, cũng có thể là khí huyết suy nhược, hoặc tân dịch suy nhược.
Ở giai đoạn này, bệnh trạng còn chưa phải đặc biệt nghiêm trọng, chỉ cần tâm trạng trở nên tốt hơn, ăn uống ngon miệng hơn, thay đổi thói quen sinh hoạt, thì không cần trị liệu cũng có thể khỏi hẳn.
Nhưng nếu đã để mặc cho căn bệnh ấy tiếp tục phát triển, nó sẽ từ âm hư chậm rãi biến thành dương hư trong cơ thể.
Chúng ta đều biết, ngũ tạng thuần âm, tương đương với năm nơi cất giữ dương khí. Bởi vậy khi thân thể rơi vào trạng thái âm hư, nghĩa là một trong số ngũ tạng có bị suy nhược, dương bên trong cơ quan nội tạng này sẽ trở nên nhiều hơn, đương nhiên sẽ xuất hiện tình trạng âm dương không hài hòa. Để điều hòa âm dương, thân thể sẽ tự tán dương ra ngoài.
Tình huống âm hư chuyển dương hư xuất hiện trên lâm sàng, chính là trên mặt sẽ có khô nóng hoặc là nổi mụn.
Lấy ví dụ đơn giản, có vài người sau khi thức đêm, ngày hôm sau sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng. Đây chính là kết quả do dương thực hưng phấn gây nên. Trung y gọi nó là dương kháng [1], nếu không xử lý dương kháng, thời gian dài trôi qua, dương sẽ tán đi.
[1] : Khi âm khí cạn kiệt và dương khí mất kiểm soát sẽ xảy ra những thay đổi bệnh lý kháng thịnh (quá mức hưng thịnh), tăng cường chức năng sinh lý, bệnh lý này được gọi là “dương kháng”.
Sau khi dương tán ra ngoài, con người cũng từ âm hư tiến vào trạng thái dương hư. Lúc này, cơ thể sẽ tương đối mệt mỏi, ăn không ngon miệng, tinh thần uể oải, buồn ngủ, ý chí sa sút.
Dương hư lâu ngày, người bệnh bắt đầu chuyển sang hướng âm thực, cũng chính là trong ngũ tạng có tồn tại một thứ gì đó.
Ngũ tạng thuần âm, tàng mà không tiết, mãn mà không thực.
Lục phủ là dương, tiết mà không tàng, thực mà không mãn.
(Ngũ tạng thuần âm, giấu mà không tiết, đầy mà không có vật thực.
Lục phủ là dương, tiết mà không giấu, có vật thực nhưng không đầy.)
Phải biết rằng, bất cứ cơ quan nội tạng nào trong lục phủ cũng có thể ẩn chứa vật thực ở bên trong, cho nên chỉ cần có thể bài tiết chúng ra ngoài theo tình huống bình thường, sẽ không có vấn đề gì cả.
Ngũ tạng lại không được, ở nơi này không thể xuất hiện một chút vật thực nào cả.
Lấy gan làm ví dụ. Một khi bên trong xuất hiện xơ cứng, chẳng khác nào khoảng trống bên trong kho hàng của gan đã dày thêm một tầng xi măng. Kho hàng vẫn là cái kho kia, chỉ là diện tích bên trong bị ít đi, trở thành diện tích sử dụng chung.
Gan lại tàng huyết, bởi vậy khi chúng ta ngủ vào ban đêm, huyết sẽ chạy đến gan, gan sẽ giải độc cho huyết, sau đó gửi chúng đến tim.
Vấn đề đặt ra là huyết trên người chúng ta không hề ít, nếu không gian cất giữ của gan nhỏ đi sẽ khiến cho thời gian lưu lại của một bộ phận huyết sau khi tiến vào gan, trở nên ít hơn, thời gian gan giải độc cũng ít hơn, như vậy, sẽ có một bộ phận huyết không hoàn toàn được bài trừ toàn bộ độc tố đi qua tim.
Một khi tim xảy ra vấn đề, nhiệt độ của nó thấp xuống, hàn thấp bên trong thân thể không thể bài tiết ra ngoài, chẳng phải đã phát sinh bệnh trướng nước khó chữa rồi sao?
Cũng tương tự như vậy đối với những ngũ tạng khác, nghĩa là có thể chứa đầy nhưng không thể có vật thực bên trong.
Đó là nguyên nhân vì sao khi căn bệnh đã xuất hiện âm thực trên lâm sàng, dù có điều trị như thế nào cũng không mang đến tác dụng gì cả.
Thân thể của ngươi cần những kho hàng này tồn tại, nhưng bản thân âm thực lại khiến cho kho hàng của ngươi nhỏ đi, đã vậy ngươi còn cắt bỏ bớt diện tích kho hàng, chẳng phải là họa vô đơn chí hay sao?
Lại nói, dù có thể cắt sạch toàn bộ âm thực, để cho cái gọi là tế bào ung thư kia hoàn toàn rời khỏi thân thể ngươi, thử hỏi loại chuyện này có thể thay đổi được cái gì chứ?
Chữa bệnh là phải khôi phục các chức năng của cơ thể, chứ không phải là chỗ nào có vấn đề thì cắt bỏ chỗ đó, trị liệu như vậy không khác gì bịt tai trộm chuông cả.
“Chủ nhiệm Trần, cậu có biện pháp, tôi biết cậu có biện pháp, ngay cả người chết cậu cũng có thể cứu sống, thì đối với cậu, xơ gan tuyệt đối không là gì. Đúng, cậu có thể cứu tôi, tôi biết cậu nhất định có thể.” Trịnh Xuyên đã hoảng hốt đến mức nói năng lộn xộn.
Trần Khánh lắc đầu: “Xơ gan không phải là bệnh nhỏ. Đó là do anh tích lũy từng ngày tạo thành. Bởi vậy tôi dám khẳng định căn bệnh này của anh có liên quan rất lớn đến thói quen sinh hoạt thường ngày. Với căn bệnh xơ gan này, điều đầu tiên anh phải suy nghĩ đến không phải là chữa nó như thế nào, mà là phải triệt để thay đổi thói quen sinh hoạt của bản thân đi.”