Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 348 - Chương 348 - Kiên Trì Một Tháng!!!

Chương 348 - Kiên Trì Một Tháng!!!
Chương 348 - Kiên Trì Một Tháng!!!

“Chỉ cần từ giờ trở đi, anh luôn duy trì thói quen sinh hoạt tốt, như vậy vấn đề xơ gan sẽ không chuyển biến xấu nhanh như vậy. Nếu anh làm đúng như tôi nói, chúng ta có thể bàn một chút về phương hướng chữa trị, nhưng tuổi tác của anh cũng không còn nhỏ nữa, thói quen sinh hoạt đã hình thành được mấy chục năm làm sao có thể nói thay đổi là thay đổi ngay được?”

“Anh phải hiểu rằng, trung y chữa bệnh không chỉ dựa vào bác sĩ, mà còn phải dựa vào chính bản thân anh cố gắng nữa. Nếu phía bên tôi miệt mài chữa trị, nhưng phía bên anh lại không hề có chút cố gắng nào, không muốn thay đổi thói quen sinh hoạt của mình, như vậy dù anh gặp được Thần y, người ta cũng không chữa được bệnh cho anh đâu.”

Trịnh Xuyên vội vàng nói: “Tôi sửa, chủ nhiệm Trần, cậu nói xem, tôi phải sửa như thế nào, chỉ cần cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa ngay bây giờ.”

Trần Khánh nói: “Tốt lắm, bắt đầu từ hôm nay, ngoại trừ thời gian làm việc, toàn bộ những lúc khác, anh đều không được xem điện thoại di động, trước mười giờ phải nghỉ ngơi, năm giờ sáng là rời giường đi vệ sinh, sau khi rửa mặt, phải tập thể dục buổi sáng một giờ, chờ đến bảy giờ đi ăn điểm tâm. Bữa ăn hàng ngày lấy thanh đạm làm chủ, chỉ cần anh có thể kiên trì làm như vậy trong vòng một tháng, tôi sẽ trị liệu cho anh.”

Hả?

10 giờ đi ngủ, 5 giờ thức dậy, còn phải đi vệ sinh, tập thể dục buổi sáng, ăn sáng theo thời gian quy định nữa?

Quan trọng nhất là… phải kiên trì một tháng!?

Chuyện này ...

Trịnh Xuyên có chút do dự!

Theo bản năng, gã cảm thấy mình không thể kiên trì được.

“Nhưng chủ nhiệm Trần, nếu buổi tối tôi không ngủ được thì làm sao bây giờ?” Trịnh Xuyên nói.

“Chịu đựng. Nếu trước kia anh không thèm để ý tới cơ thể của mình thì hiện giờ lại để ý đến nó như vậy làm gì?” Trần Khánh nói.

Trịnh Xuyên có lời mà khó nói ra.

Phải biết rằng, sở dĩ trước kia gã không thèm để ý đến chuyện này là bởi vì sau khi giật mình tỉnh dậy, gã còn có thể ngủ thẳng đến chín, mười giờ sáng. Cho nên một vài phản ứng không thoải mái, gã cũng chỉ coi như đó là triệu chứng của tuổi tác mà thôi, nào biết gan lại xảy ra vấn đề?

Hiện tại, Trần Khánh muốn gã phải thức dậy đúng năm giờ mỗi sáng, còn ăn cơm rèn luyện theo thời gian quy định, đây không phải là muốn mạng người hay sao?

Nhưng kiên trì như vậy thật sự có tác dụng hả?

Trịnh Xuyên luôn cảm thấy hành động này của Trần Khánh là muốn chỉnh gã, nhưng lại không dám nói ra.

Trịnh Xuyên do dự một lát, cuối cùng cắn răng nói: “Chủ nhiệm Trần, tôi đồng ý với cậu, nhất định sẽ kiên trì theo lịch sinh hoạt này, nhưng cậu có thể cho tôi một lời chắc chắn được không? Nghĩa là cậu có thể chữa được căn bệnh này của tôi hay không?”

Trần Khánh rất hiểu tâm tình hiện tại của Trịnh Xuyên, nhưng hắn lại không thể tùy tiện cam đoan với đối phương được: “Không thể, tôi chỉ có thể thử xem sao thôi, nếu anh có thể tìm được bác sĩ khác chữa trị cho anh, đương nhiên sẽ càng tốt hơn. Còn nếu anh đã tìm đến tôi, tôi vẫn sẽ nói những lời vừa rồi, trước tiên phải thay đổi thói quen sinh hoạt của anh đi, chữa trị để sau hãy nói.”

Trên thực tế, Trần Khánh đưa ra lịch sinh hoạt như vậy vốn không phải muốn gây khó dễ cho Trịnh Xuyên. Chỉ vì bệnh xơ gan này rất khó giải quyết, bởi vậy Trần Khánh mới phải xác định xem Trịnh Xuyên này có nghiêm khắc tuân theo lời khuyên của bác sĩ hay không.

Điều này rất quan trọng!

Bởi vì chìa khóa để điều trị bệnh vốn nằm trên thái độ hợp tác của bệnh nhân đối với lời dặn dò của bác sĩ.

Nếu bản thân bệnh nhân không tin vào bác sĩ, coi lời khuyên của bác sĩ như gió thoảng qua tai, chỉ bằng mặt mà không bằng lòng, như vậy bất cứ thủ pháp trị liệu nào cũng sẽ giảm đi rất nhiều tác dụng.

Huống chi Trịnh Xuyên còn mắc phải loại bệnh phức tạp như vậy?

Lời nói này của Trần Khánh khiến Trịnh Xuyên vô cùng do dự.

Nhưng nhìn tình huống trước mắt, ít nhất Trần Khánh là không trực tiếp từ chối chữa trị cho gã, cũng không dứt khoát nói bản thân không thể chữa khỏi được căn bệnh này.

So sánh với lời nói của bác sĩ chụp phim, coi như Trần Khánh đã cho gã nhìn thấy một tia hy vọng rồi.

“Chủ nhiệm Trần, tôi nhất định sẽ kiên trì, vậy hiện tại cậu có thể xem bệnh cho tôi một chút hay không?”

Ừm… người lúc trước dễ dàng đưa ra lời hứa hẹn như vậy là ai nhỉ?

À là Trang Lượng.

Có vài người tự cho là mình rất thông minh, nhưng bọn họ lại không biết, cái miệng có thể lừa gạt bản thân, cũng có thể lừa gạt người khác, nhưng duy nhất chỉ có ngũ tạng là không lừa được.

“Cũng được, vậy anh ngồi kia rồi đưa tay qua đây, để tôi bắt mạch.” Sau khi rút châm ra cho bệnh nhân, Trần Khánh trở lại trước bàn làm việc của mình, nói với Trinh Xuyên một câu.

Sắc mặt Trịnh Xuyên vô cùng vui vẻ, gã lập tức ngồi xuống, đặt cánh tay mình ra trước mặt Trần Khánh.

Ngay khoảnh khắc ngón tay Trần Khánh chạm tới vị trí thốn quan xích, trong đầu hắn lập tức xuất hiện một âm thanh quen thuộc đang kêu rên.

“Ôi… Ôi... Ôi...”

“Can mộc, ngươi vẫn đang khó chịu sao?”

“Đừng hỏi nữa, phỏng chừng lúc này nó không có tinh lực để trả lời ngươi đâu.”

“Cũng đúng, từ sau khi can mộc bắt đầu trở nên khó chịu, chức năng của ta cũng thoái hóa đi rất nhiều. Phế kim, ngươi nói chúng ta nên làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục như vậy, không ổn chút nào đâu.”

“Vậy ngươi phải hỏi tâm hỏa kìa.”

“Tâm hỏa, tâm hỏa, sao ngươi không nói lời nào vậy? Bình thường ngươi có như vậy đâu.”

“Bình thường ta thế nào? Phiền quá, đừng tới làm phiền ta.”

“Có chuyện gì thế? Hắn lại bắt đầu rồi sao? Có muốn ta cho hắn một bài học, dứt khoát làm loạn trong lúc hắn ăn cơm hay không?”

“Hữu dụng sao? Can mộc và tiểu huynh đệ của nó đã nhắc nhở tên quái vật đầu trọc này bao nhiêu lần rồi, nhưng hắn có sửa đổi được không?”

“Nhưng chúng ta cũng không thể từ bỏ như vậy được, nếu can mộc không ổn, cả ngươi cũng sẽ gặp chuyện.”

“Gặp chuyện thì gặp chuyện thôi, con quái vật đầu trọc này đã giày vò can mộc thành ra như vậy, hắn chết sớm là đáng đời. Các ngươi cũng đừng nói nữa, cùng lắm thì tất cả không sống nữa là xong.”

“…”

Quả nhiên, nhóm ngũ tạng đều oán khí lan tràn.

Từ trước khi kết nối, Trần Khánh đã biết tình hình này của nhóm ngũ tạng trong bụng Trịnh Xuyên rồi.

Bình Luận (0)
Comment