Trần Khánh nghe một lát, rồi cũng chen vào nói một câu: “Tâm hỏa, đừng bỏ cuộc, vẫn có biện pháp mà, xơ gan của hắn vừa bước vào giai đoạn đầu, chỉ cần tình trạng này không tiếp tục chuyển biến xấu đi, vẫn có thể sống chung với căn bệnh này, cho nên, các ngươi vẫn phải có lòng tin tưởng.”
Thanh âm đột ngột vang lên, làm nhóm ngũ tạng giật mình nghi hoặc, tâm hỏa dẫn đầu mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”
Trần Khánh tự giới thiệu: “Ta là bác sĩ.”
Tâm Hỏa nói: “Ngươi chính là tay bác sĩ trung y mà tên quái vật đầu trọc này muốn lừa gạt sao?”
Ách... Biệt danh này tràn ngập ác ý nha.
Nhưng mọi chuyện cũng giống như những gì Trần Khánh đã đoán được, ông chú đầu trọc này đồng ý nhanh như vậy hiển nhiên là đang muốn lừa gạt hắn rồi.
Trần Khánh cười nói: “A? Vừa rồi hắn đã suy nghĩ gì vậy?”
Tâm hỏa hừ lạnh, nói: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
Trần Khánh cười nói: “Lỡ như ta có thể cứu được can mộc thì sao?”
Tâm hỏa bày ra vẻ mặt không quan tâm: “Không cần.”
Hả?
Trần Khánh sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên hắn đụng phải nhóm ngũ tạng đang rơi vào nước sôi lửa bỏng mà không cầu cứu.
Lòng hiếu kỳ khiến Trần Khánh tiếp tục hỏi: “Hẳn là ngươi cũng hiểu, nếu can mộc không được cứu trị, nó sẽ làm ảnh hưởng đến ngươi, tiếp theo chính là mấy người chúng nó, chẳng lẽ ngươi không quan tâm?”
Tâm hỏa hung tợn nói: “Ta muốn để cho gã chết!”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Rốt cuộc ông chú đầu trọc trước mắt này đã làm cái gì, lại có thể làm cho tâm hỏa thật sự muốn cùng gã đồng quy vu tận?
Trần Khánh khuyên nhủ: “Bình tĩnh đi tâm hỏa, nếu hắn chết, không phải mấy người các ngươi cũng sống không nổi hay sao? Có chuyện gì ngươi cứ nói ra để thương lượng lại, tuyệt đối đừng từ bỏ như vậy.”
Tâm hỏa phẫn nộ nói: “Cùng lắm thì tất cả đều không sống nữa là xong. Ta rất rất muốn cho hắn nếm thử một chút mùi vị của thống khổ. Tên quái vật đầu trọc này làm hại can mộc biến thành bộ dạng như bây giờ, chúng ta đã khuyên bảo hắn vô số lần mà hắn có chết cũng không chịu hối cải, hiện tại còn muốn cầu bác sĩ cứu mạng, không có cửa đó đâu! Thù này ta phải báo, hiện tại không phải hắn chết thì chính là ta mất mạng!”
Giỏi thật, tâm hỏa này thật sự muốn đồng quy vu tận rồi!
Trần Khánh có thể lý giải được tâm trạng của tâm hỏa.
Là ngày thường ông chú đầu trọc này không chịu chú ý tới thân thể, mỗi ngày đều ăn uống bừa bãi, dù nhóm ngũ tạng có nhắc nhở như thế nào, gã cũng làm như không thấy.
Một thời gian dài như vậy, đương nhiên nhóm ngũ tạng sẽ oán niệm trùng trùng.
Tâm tư của chúng nó đơn thuần, nhưng cũng đặc biệt ghi thù.
Nếu bình thường ngươi không biết bảo vệ ta, vậy ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị bị bệnh tật hành hạ.
Nếu mắc phải căn bệnh nhỏ bình thường, có lẽ trong đầu nhóm ngũ tạng còn có ý niệm tự cứu mình, nhưng gặp phải loại bệnh biến tính khí chất cực kỳ nghiêm trọng như xơ gan này, sợ rằng nhóm ngũ tạng đã phải chịu đựng thống khổ thật lâu rồi.
Oán hận chất chứa đã lâu, muốn hóa giải trong thời gian ngắn, đương nhiên là chuyện không thể.
Sau khi lão đại lên tiếng, tỳ thổ, phế kim, thận thủy cũng lần lượt hưởng ứng.
“Nói đúng lắm, hắn bắt nạt can mộc lâu như vậy, không thể tùy tiện bỏ qua cho hắn được, ta cũng không muốn sống nữa!” Tỳ thổ nói.
“Vậy thì làm cho hắn chết đi.” Phế kim nói.
“…” Thận thủy nói.
Chỉ mỗi mình can mộc đang bị thương nặng là không tham dự đề tài này. Một mình nó ở bên cạnh rên rỉ “Ôi ôi ôi” không ngừng, dường như làm vậy có thể giúp nó giảm bớt một chút thống khổ.
Trần Khánh đứng trước nhóm ngũ tạng một mực đồng tâm hiệp lực, ý chí vững chắc như thành đồng muốn đồng quy vu tận cùng ông chú đầu trọc, trong lòng cũng có chút dở khóc dở cười.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Là nhân quả báo ứng sao?
Ngay cả thân thể của chính mình cũng không muốn giúp chính mình, con người sống đến mức này, coi như là gieo gió gặt bão đi.
Trần Khánh buông tay, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trịnh Xuyên, nói: “Thật xin lỗi, với tình trạng thân thể trước mắt của anh, tạm thời còn chưa thích hợp để trị liệu. Anh vẫn nên dựa theo lời tôi vừa nói đi, hãy kiên trì một tháng, một tháng sau lại tới đây.”
Một tháng sống khỏe mạnh, ngoại trừ thay đổi thói quen của Trịnh Xuyên, đồng thời cũng để cho mấy đứa lục phủ ngũ tạng trông thấy quyết tâm của gã.
Hiện tại dưới sự dẫn dắt của tâm hỏa, vì báo thù cho can mộc, toàn bộ ngũ tạng của gã đều một lòng muốn chết, dù Trần Khánh cứng rắn hạ châm trị liệu, hiệu quả trị liệu cũng không được tốt.
Thay vì cưỡng ép trị liệu làm cho ngũ tạng sinh ra mâu thuẫn, còn không bằng để Trịnh Xuyên tự mình thay đổi, thông qua chuyện này, có khả năng gã sẽ hòa giải được với ngũ tạng của mình.
Chỉ cần gã có thể kiên trì, như vậy một tháng sau, khi trình độ của hắn đã tăng lên một bước, ngũ tạng của Trịnh Xuyên cũng không còn kháng cự quá trình trị liệu nữa, bản thân gã lại biểu hiện ra quyết tâm nguyện ý thay đổi… Đồng thời tiến hành cả ba phương pháp như vậy, cũng chưa chắc hắn đã không có biện pháp giải quyết bệnh xơ gan này.
Nói cho cùng, căn bệnh của Trịnh Xuyên cũng được phát hiện sớm, còn chưa đến giai đoạn trung hậu kỳ, cũng chưa từng tiến hành các loại phương pháp trị liệu xạ trị hóa trị bằng hóa chất, hay phẫu thuật linh tinh gì đó, trên thực tế, muốn điều trị được cũng không quá mức khó khăn như trong tưởng tượng.
Huống chi Trần Khánh lại có trong tay rất nhiều thủ đoạn, nếu hắn thực sự dùng toàn bộ, cơ hội chữa khỏi vẫn rất lớn.
Trịnh Xuyên nhíu mày, chợt liếc mắt nhìn những bệnh nhân bên cạnh, rõ ràng trên người bọn họ vẫn còn kim châm, đang trong quá trình chữa trị rồi: “Chủ nhiệm Trần, cậu nói như vậy làm tôi rất hoảng hốt. Chuyện này, chuyện này… nếu cậu đã biết tôi mắc bệnh xơ gan rồi, vì sao còn bắt tôi phải kéo dài thêm một tháng, lỡ như…”
Trần Khánh lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói rồi, anh cứ sống theo cách tôi nói là được, tôi đảm bảo trong vòng một tháng, căn bệnh của anh tuyệt đối sẽ không chuyển biến xấu đi. Lại nói, anh mới mắc phải xơ gan giai đoạn đầu, nếu ngay cả một tháng cũng không chống đỡ nổi, thì những người bị ung thư gan kia đã sớm chết đi rồi. Nếu anh nghi ngờ phương án trị liệu của tôi, vậy mời anh đi tìm bác sĩ của bệnh viện khác xem, nhưng tôi tuyên bố trước, nếu anh làm hóa trị xạ trị bằng hóa chất, hoặc là mổ sinh thiết gì gì đó, thì đừng có đến tìm tôi.”