Vấn đề thứ nhất, bọn họ hỏi hắn, vì sao sau khi sự cố phát sinh, hắn lại lựa chọn đi đến hiện trường.
Vấn đề thứ hai, bọn họ hỏi hắn về tâm trạng sau khi những bệnh nhân được hắn cứu đã nhanh chóng khôi phục trở lại.
Nhưng Trần Khánh lại trả lời có vẻ không quá rõ ràng, còn không đi theo phương hướng thường thấy.
Về vấn đề đầu tiên, hắn trả lời là có thân nhân ở khu chung cư đó.
Vấn đề thứ hai, hắn trả lời là mình chẳng có tâm trạng gì khi những bệnh nhân được hắn cứu đã nhanh chóng khôi phục trở lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi mà thôi.
Câu trả lời như vậy, thực sự đã làm phóng viên đài truyền hình hết chỗ nói rồi, tới cuối cùng bọn họ đành phải tự mình viết ra một đoạn văn, để Trần Khánh dựa theo đó mà đọc.
Nói thật, khi nói lên đoạn lời kịch kia, ngay cả bản thân Trần Khánh cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, cái gì mà làm một vị ‘nghịch hành giả’ [1], rồi là nhân viên y tế, đương nhiên hắn phải xông vào trước nhất.
[1] : nghĩa nguyên bản của nó là người đi ngược lại với số đông, còn nghĩa bóng là người dũng cảm đương đầu với nguy nan, thấy việc bất bình không bàng quan đứng ngó.
Trần Khánh cảm thấy nếu mình tự nói ra những lời này, thực sự có chút tự tâng bốc chính mình, trong lòng đặc biệt khó xử, nhưng để người ta có thể thuận lợi hoàn thành báo cáo kết quả công tác, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn phối hợp.
Chỉ hi vọng đoạn phỏng vấn này vĩnh viễn đừng phát lên TV, quá mức xấu mặt mà!
"Bác sĩ Trần."
Ngay tại thời điểm Trần Khánh đang đọc sách học tập, bỗng nhiên một âm thanh quen thuộc truyền đến.
Trần Khánh ngẩng đầu nhìn sang, thì ra là Vương Vũ, nhưng ở bên cạnh đối phương, còn có một người quen khác.
"Bác sĩ Trần, anh vẫn một mực khắc khổ như vậy nha." Trang Lượng nhìn thấy Trần Khánh đang cầm sách thuốc, không khỏi khâm phục nói.
Trần Khánh nhìn thấy hai người bọn họ, cũng mở miệng cười nói: "Mau ngồi đi, nhìn khí sắc của hai người đều không tệ, hẳn là tìm tôi không phải để xem bệnh rồi."
Trần Khánh cũng không ngoài ý muốn khi thấy hai người bọn họ cùng nhau đi tới, ngay tại lần đầu tiên khi Trang Lượng đến nơi này xem bệnh, gã đã nói mình được Vương Vũ giới thiệu rồi.
"Hắc hắc, bác sĩ Trần, anh chàng này muốn tới báo tin vui." Từ trước đến nay, Vương Vũ vẫn tự nhiên như vậy, gã lập tức từ kéo cái ghế bên cạnh tới rồi ngồi xuống, nói.
Nha?
Báo tin vui sao?
Trần Khánh nhìn khuôn mặt hớn hở của Trang Lượng, lập tức cười hỏi: "Anh có bạn gái sao?"
Trang Lượng cười nói: "Chuyện này còn quan trọng hơn cả có bạn gái nha. Bác sĩ Trần, cuốn sách tôi viết đã nổi tiếng rồi!"
Trần Khánh cũng nhớ ra chuyện anh chàng này từng nói muốn dùng tên hắn để sáng tác.
Cừ thật, chẳng lẽ cả hư cấu lẫn hiện thực đều nở hoa rồi?
"Anh nổi tiếng như thế nào?" Trần Khánh nói.
Vương Vũ cười nói: "Ây cha, cũng chẳng phải nổi tiếng đến mức nào, chỉ là thành tích hiện giờ của cậu ấy đã cao hơn trước kia nhiều lắm thôi. Trước kia sách của cậu ấy lèo tèo chẳng có mấy người đọc, tính tổng toàn bộ cũng chỉ được mấy vạn lượt xem thôi, nhưng hiện tại, mỗi ngày lượng đọc đều ổn định ở con số trăm ngàn lượt, tiền nhuận bút một ngày cũng tương đương với một, hai trăm tệ, đã đuổi kịp Up chủ có hơn 200 trăm ngàn fans là tôi rồi."
Trang Lượng cười hắc hắc, trên mặt lộ vẻ tự hào.
Dù khoản tiền nhuận bút nho nhỏ này còn chưa bằng được số lẻ của những vị đại thần trong giới văn học mạng, nhưng đối với Trang Lượng, nó lại là một lần bay vọt về chất.
Ít nhất là hiện tại, gã đã có đủ lực lượng để dõng dạc tuyên bố với người trong nhà mình rằng, bản thân đã trở thành một nhà văn.
Một nhà văn có tiền nhuận bút!
"Được nha, thu nhập của anh đã ngang bằng nhân viên chính phủ rồi, hãy cố lên!" Trần Khánh nghe tin Trang Lượng có thể lấy được thành tích chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, tự đáy lòng cũng cảm thấy vui mừng thay cho gã.
Trang Lượng khiêm tốn khoát tay, nói: "Còn kém xa lắm, bởi vì từ sau khi lượng từ tôi viết càng ngày càng nhiều, tôi lại phát hiện ra lượng kiến thức mình dự trữ được quá nhỏ, viết đặc biệt quá sức, cũng may, những thông tin tôi từng ghi chép lại rất nhiều, có thể viết đến một triệu chữ cũng không thành vấn đề gì. Nhưng đến lúc đó, có khả năng tôi lại phải đến gặp bác sĩ Trần lấy thêm kinh nghiệm."
Trần Khánh cười nói: "Không thành vấn đề, nếu tôi ở trong Hán Y Đường, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đi tới."
Vương Vũ cười nói: "Tôi nói với anh này bác sĩ Trần, trong khu bình luận sách của cậu ấy đặc biệt khôi hài. Còn có người bình luận rằng, chắc chắn vị tác giả này từng tốt nghiệp ở đại học trung y Bắc Kinh, bằng không làm sao đối phương có thể lồng ghép những kiến thức chuyên nghiệp như vậy vào trong sách của mình chứ? Tôi móa nó thật sự muốn trực tiếp vạch trần cậu ta trước mặt độc giả."
Trang Lượng nghe thấy thế, tự bản thân cũng có chút buồn cười: "Bác sĩ Trần, khỏi phải nói luôn, tôi thường xuyên đọc được những bình luận như vậy, thậm chí còn có độc giả nhờ tôi chẩn đoán bệnh cho bọn họ ở ngay dưới khu bình luận. Để tôi tìm lại cho anh xem... Đây rồi, vị độc giả đặt tên là Quan Tuyết Tiêu này, hắn nói hắn có một người bạn bị viêm dạ dày mạn tính, bình thường, cứ khoảng tám, chín ngày sẽ đau một lần, dạ dày còn cuộn trào từng cơn, muốn nôn ói, đối phương hỏi tôi có biện pháp gì để giảm bớt tình trạng này hay không.”
"Ở thời điểm tôi xem đến vấn đề này, suýt chút nữa đã phun ra rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ mà trả lời đối phương rằng tôi không phải bác sĩ, kết quả là tất cả bọn họ đều không tin. Một đám còn càng ngày càng táo tợn, một mực gõ dưới khu bình luận, hỏi tôi xem bệnh như thế nào."
Trần Khánh đọc những bình luận do độc giả nhắn lại từ trên chiếc di động trong tay Trang Lượng, cũng không nhịn được cảm thấy buồn cười.
Những người này thật thú vị nha.
Lại có thể trực tiếp xin đơn thuốc trong khu bình luận?
Trong số này, yêu cầu đặc biệt nhiều lại chính là thuốc bổ thận. Nhưng đương nhiên, tất cả những câu hỏi ấy đều được gắn lên cái mác mỹ miều là “Tôi hỏi thay cho một người bạn”.
"Xem ra vẫn còn rất nhiều người yêu thích trung y." Trần Khánh cười nói.