Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 359 - Chương 359 - Nhóm Lãnh Đạo Phủ Giang Hạ Đều Nhàn Đến Vậy Sao?

Chương 359 - Nhóm Lãnh Đạo Phủ Giang Hạ Đều Nhàn Đến Vậy Sao?
Chương 359 - Nhóm Lãnh Đạo Phủ Giang Hạ Đều Nhàn Đến Vậy Sao?

Khương Tổ Vân đúng lúc chen vào: “Viện trưởng Khổng, ý của chủ nhiệm Tuân chính là, trong sự cố nổ khí gas lần này, biểu hiện của Trần Khánh của bệnh viện các ông vô cùng nổi bật, đây cũng là lần đầu tiên anh ấy được chứng kiến trung y trên phương diện cấp cứu, nhưng nó lại có tác dụng lớn đến như vậy. Sau khi nghe tôi nói tình huống của bệnh viện các anh, anh ấy mới đặc biệt hứng thú muốn đến xem, nếu không cứ như vậy đi, anh dẫn chúng tôi đến phòng khám của bác sĩ Trần xem một chút, xem rốt cuộc là trung y chữa bệnh thực sự có ưu thế như vậy hay không.”

Khổng Học Quân lộ vẻ mặt khổ sở, nói: “Chuyện này, có lẽ trong thời gian ngắn chủ nhiệm Tuân còn không đi được.”

Khương Tổ Vân nhíu mày: “Có chuyện gì vậy? Trần Khánh không có ở đây sao?”

“Cậu ấy ở đây.” Khổng Học Quân dừng một chút, mới nói thật: “Nhưng có quá nhiều người tới chỗ cậu ấy tọa chẩn, chỉ sợ chúng ta có muốn chen cũng không chen vào được thôi.”

Khương Tổ Vân và Tuân Phi Dương đều không hiểu ra sao.

Gì mà có quá nhiều người chứ?

Có thể có bao nhiêu người được đây?

Chẳng lẽ bệnh nhân đến tìm vị bác sĩ kia còn có thể lấp kín cửa phòng khám chật như nêm cối?

“Viện trưởng Khổng, trước tiên anh cứ dẫn chúng tôi lên xem một chút, chủ nhiệm Tuân đang muốn đi kiểm tra công tác tiếp theo của chúng ta, nhờ anh phối hợp một chút.” Khương Tổ Vân nói.

“Được rồi.” Đương nhiên Khổng Học Quân cũng hiểu ý tứ của Khương Tổ Vân, sợ là vị Phủ Lệnh trước mặt ông ấy đang muốn cho vị chủ nhiệm Tuân tới từ Dương Châu này nhìn thấy cảnh tượng nhiều người qua lại đông đúc trong trung y viện.

Sau đó, dưới sự lãnh đạo của Khổng Học Quân, vài vị phó viện trưởng bệnh viện, chính phủ và nhóm điều tra tới từ Dương Châu, cộng lại là một nhóm 120 người, bắt đầu chia thàng từng tốp, bước vào trong thang máy.

Mười mấy giây sau, tốp người đầu tiên đi tới tầng lầu phòng khám của khoa nội một.

Ding!

Cửa thang máy mở ra!

Sau khi tốp người này rời khỏi thang máy, cả đám lập tức trông thấy một mảnh người đông nghìn nghịt trước mắt, ai nấy đều há hốc mồm.

Cái gì vậy? Vì sao ngay ngoài cửa thang máy lại có một đống người rồi?

Sau khi, gian nan tiến thêm hai bước nữa, mọi người lại kinh ngạc phát hiện, bên ngoài đại sảnh, hành lang, gần như tất cả những không gian có thể đứng được, đều bị biển người lấp kín.

“Viện trưởng Khổng, có phải ý anh muốn nói là, những người này đều tới tìm Trần Khánh khám bệnh?” Khương Tổ Vân quay đầu nhìn về phía Khổng Học Quân.

"Khương Phủ Lệnh, nếu không để tôi cho người ta tới thông báo với Trần Khánh một chút, để cậu ấy bước ra bên ngoài, gặp mặt chủ nhiệm Tuân một hồi, ý anh thế nào?"

Một tầng này đang có ít nhất là ba, bốn trăm người, đương nhiên Khổng Học Quân không thể dẫn nhóm lãnh đạo này chen vào bên trong được.

"Chủ nhiệm Tuân muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là Trần Khánh xem bệnh cho người ta như thế nào, nếu hiện giờ anh gọi cậu ấy ra đây, chẳng khác nào bỏ chuyện chính đi làm việc phụ rồi. Như vậy nhé, những người khác đừng vào, chỉ ba người là viện trưởng Khổng, tôi, và chủ nhiệm Tuân, vào bên trong xem thôi." Khương Tổ Vân nói.

"Ừm, cứ làm theo lời Khương Phủ Lệnh nói đi." Tuân Phi Dương cười nói.

"Tốt lắm, viện trưởng Hoàng, làm phiền anh lấy cho chúng tôi ba bộ đồ bác sĩ đi." Viện trưởng Khổng nói.

"Được, để tôi đi làm ngay." Hoàng Băng nói xong đã vội vàng đi xuống cầu thang.

Không bao lâu sau, ba người Khổng Học Quân mặc áo dài màu trắng, lập tức đi vào hành lang phòng khám bệnh thuộc khoa nội một.

Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông người bệnh, cuối cùng ba người bọn họ cũng tới được phòng mạch của Trần Khánh.

"Viện trưởng." Hạ Mẫn, Cố Vũ vừa nhìn thấy Khổng Học Quân, đã vội vàng đứng thẳng người.

Khổng Học Quân gật đầu đáp lại. Sau khi ông ấy đưa mắt nhìn thấy Trần Khánh đang châm thứ cho người bệnh, đã nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn, nói: "Trần Khánh, lãnh đạo phủ Giang Hạ đi tới rồi."

Trần Khánh dành một chút thời gian ngó ra, chợt phát hiện ở phía sau Khổng Học Quân, có hai ông chú mặc áo dài màu trắng đang cười cười đứng sang một bên.

"Viện trưởng Khổng, đây là muốn làm gì vậy?" Trần Khánh nghi hoặc hỏi.

Khổng Học Quân cười nói: "Là nhóm lãnh đạo muốn tới nhìn một chút xem cậu chữa bệnh như thế nào. Chẳng có vấn đề gì đâu, cậu cứ coi như chúng ta không tồn tại là được."

Xem tôi chữa bệnh như thế nào?

Nhóm lãnh đạo Phủ Giang Hạ đều nhàn đến vậy sao?

Trần Khánh nói: "Được thôi, tôi thì không thành vấn đề."

Khổng Học Quân cười nói: "Vậy được, cậu cứ tiếp tục đi."

Nói xong, Khổng Học Quân lại bước tới, chuyển ba chiếc ghế lại, cùng Khương Tổ Vân và Tuân Phi Dương ngồi sang một bên trong phòng mạch.

"Chủ nhiệm Tuân, trước kia khi anh sinh bệnh có bao giờ tới tìm bác sĩ trung y không?" Khương Tổ Vân mở miệng nói chuyện phiếm.

"Không có, nhưng tôi lại biết chuyện trung y có thể điều trị, nói chính xác hơn là có thể chữa bệnh từ từ. Vị lãnh đạo trước kia của tôi thường xuyên tới tìm bác sĩ trung y xem bệnh." Tuân Phi Dương cười nói.

"Vậy hôm nay anh cần phải tỉ mỉ nhìn một chút nhé. Bởi vì viện trưởng Khổng từng nói với tôi rằng, trung y chữa bệnh không hề chậm chút nào đâu." Khương Tổ Vân cười nói.

Trong lúc mấy người bọn họ đang nói chuyện phiếm, Trần Khánh đã dùng châm thứ chữa xong cho một người bệnh bị sái cổ.

"Người tiếp theo."

Vừa nghe tiếng Trần Khánh kêu gọi, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi đến, nhìn qua thân hình rất bình thường, nhưng đôi mắt lại sưng đỏ, làm người ta không khỏi tò mò.

Trần Khánh vừa nhìn thấy, trong lòng đã hiểu rõ nguyên nhân.

"Mời ngồi."

Cao Kỳ nghe tiếng bác sĩ nói, vừa ngồi xuống đã lập tức kể khổ, "Bác sĩ Trần, cậu mau giúp tôi nhìn xem, rốt cuộc tôi đã bị bệnh gì rồi?"

Trần Khánh cười nhạt nói: "Không phải bệnh gì nặng cả, chỉ bị bệnh mắt đỏ do gió và nhiệt, năm nay nhiệt tà thịnh hành, chị mắc phải bệnh này cũng rất bình thường. Mời chị qua bên này, tôi châm hai châm cho chị."

Bệnh mắt đỏ do gió và nhiệt cũng được gọi là trời hành mắt đỏ, đa cảm phong nhiệt thực tà hoặc là can đảm hỏa thịnh, hỏa nhiệt tà theo đường kinh mạch chạy lên trên làm loạn, khiến kinh mạch bị lấp kín, ngăn trở, huyết tắc khí trệ, cuối cùng mới phát sinh tình trạng mắt đỏ sưng phù đau đớn.

Người mắc phải bệnh này, đại đa số đều sẽ sợ ánh nắng, nhiều lệ, ngứa, đau đớn, nếu tình trạng nghiêm trọng một chút, còn có thể sinh ra đau đầu, phát sốt, buồn nôn, trúng gió, vân vân…

Nó cũng chính là căn bệnh viêm kết mạc cấp tính, cùng loại với bệnh viêm giác mạc phổ biến trong y học hiện đại.

Bình Luận (0)
Comment