Bệnh này không khó chữa, về cơ bản, cơ chế của bệnh [1] chính là nhiệt độc uẩn kết tại tuyến lệ, chỉ cần sơ phong tán nhiệt, tiêu sưng phù giảm đau là được.
[1] : cơ chế của bệnh bao gồm nhiều giai đoạn từ lúc phát sinh, phát triển, biến hóa, tới kết cục.
Đương nhiên, nếu muốn hiệu quả trị liệu nhanh chóng, coi như đây lại là một loại khảo nghiệm đối với bản lĩnh châm thứ của trung y.
Nhìn thấy Trần Khánh vừa nói hai câu, đã trực tiếp châm kim cho người ta, Tuân Phi Dương ngồi một bên lập tức ngẩn người, hỏi: "Cậu ấy không bắt mạch sao?"
Ở trong ấn tượng của ông ấy, từ xưa đến nay, trung y xem bệnh đều phải bắt mạch trước mới trị liệu sau.
Lấy đâu ra vị bác sĩ nào chỉ hỏi đúng một câu, đã trực tiếp bắt đầu chữa trị rồi?
Khổng Học Quân nhanh chóng mở miệng giải thích: "Trung y có tứ chẩn, vọng, văn, vấn, thiết. Trong đó, bắt mạch là thủ pháp chẩn đoán bệnh cơ sở nhất, cũng là thủ pháp chẩn đoán bệnh ổn thỏa nhất, nhưng rất nhiều bác sĩ trung y lợi hại có thể dựa vào vọng chẩn, quan sát khí sắc trên gương mặt người bệnh là đã đại khái phán đoán ra người bệnh rốt cuộc sinh bệnh gì rồi."
Tuân Phi Dương không hiểu nguyên lý của vọng chẩn, nhưng sau khi nghe Khổng Học Quân giải thích, ánh mắt ông ấy nhìn về phía Trần Khánh đã có thêm một chút kinh ngạc, thậm chí còn là không sao tin nổi: "Chỉ nhìn hai cái là có thể biết được bệnh gì rồi? Thật lợi hại."
Ngoài miệng khích lệ như vậy, nhưng đúng ra trong lòng Tuân Phi Dương cũng không phải trăm phần trăm tin tưởng, đương nhiên, không quá tin tưởng chứ chưa đến mức hoài nghi.
Suy cho cùng, trước khi đến nơi này, Khương Tổ Vân đã cho ông ấy xem qua những đoạn video quay lại cảnh Trần Khánh trực tiếp ra tay cứu người tại hiện trường.
Đó là cấp cứu thật sự, người bệnh cũng thức tỉnh tại chỗ, tuyệt đối không làm được giả.
Bởi vậy đến hiện giờ, ngay khi được nghe Khổng Học Quân nói như vậy, trong lòng ông ấy cũng sinh ra hứng thú nồng hậu đối với trung y.
Sau khi Cao Kỳ ngồi xuống, Trần Khánh bắt đầu châm thứ.
Để sơ phong tán nhiệt, cần phải châm cứu huyệt vị cả một khu, đó là dọc theo đường kinh mạch Dương Minh Đại Tràng Kinh và Túc Khuyết Âm Can Kinh.
Trong số những huyệt vị cần phối hợp, lại lấy Tình Minh, Thái Dương, Phong Trì, Hợp Cốc, Thái Trùng là chủ huyệt. Bởi vì Cao Kỳ mắc chứng ngoại cảm phong nhiệt [2], cho nên sau khi Trần Khánh châm thứ vào chủ huyệt, hắn lại châm thêm hai huyệt vị Ngoại Quan khác.
[2] : có thể hiểu nôm na là bên trong bị ảnh hưởng bởi gió và nhiệt, bên ngoài biểu hiện là cảm mạo.
Hai huyệt Tình Minh và Thái Dương có thể phát tiết oi bức, tiêu sưng giảm phù, châm Hợp Cốc có thể điều khí bên trong Dương Minh Kinh, tiêu trừ nhiệt tà trên đầu, mặt.
Mà bởi vì huyệt Thái Trùng cùng với huyệt Phong Trì lần lượt được phân phối tại hai đường kinh mạch can đảm, khiến cho khi châm thứ xong, có thể thúc đẩy hỏa từ can đảm chuyển xuống dưới.
Còn huyệt Ngoại Quan, có thể hiểu là huyệt này sẽ mang đến tác dụng cuối cùng đẩy lui nhiệt tà.
Nhưng bên trong quá trình phối hợp những huyệt vị này, khi châm huyệt Thái Dương cần phải dùng kim châm cứu tiến hành lấy chút ít máu, không thể quá nhiều, chỉ cần lấy đi một chút là đủ rồi.
Nói tóm lại, trong cả quá trình này cũng chỉ có khâu lấy máu đó là có chút dọa người mà thôi.
Dù sao, theo nhận định của rất nhiều người, huyệt Thái Dương cũng là một trong số những "Tử huyệt", không thể tùy tiện tác động mạnh vào được, nhẹ thì hôn mê tại chỗ, chấn động não, nặng thì động mạch màng não sưng tấy.
Mà một khi động mạch vỡ tan, người ta sẽ ngã xuống tại chỗ, không dậy nổi, nếu cứu trị trễ, chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ sẽ qua đời.
Cho nên đối với những người không hiểu trung y, hành vi lấy máu tại huyệt Thái Dương của Trần Khánh tương đối làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng vài phút sau, Trần Khánh còn chưa rút ngân châm ra, đám người Tuân Phi Dương đã phát hiện con mắt vốn ửng hồng của Cao Kỳ đã bắt đầu dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà rút đi rồi, thậm chí những phần sưng đỏ xung quanh cũng đang chậm rãi biến mất.
Nhanh như vậy! ?
Tuân Phi Dương xem đến ngây người!
Khương Tổ Vân đang ngồi một bên cũng không khỏi giật mình!
Nói thật, ông ấy cũng giống Tuân Phi Dương bên cạnh mình, vốn không quá hiểu biết về trung y. Nếu không phải ông ấy từng được chứng kiến tận mắt cảnh Trần Khánh cấp cứu, ông ấy cũng sẽ giống hệt Tuân Phi Dương hôm nay, cho rằng trung y chỉ có thể chậm rãi điều trị thân thể cho người bệnh mà thôi.
Nhưng ở thời điểm trông thấy một màn như vậy, chỉ trong nháy mắt, quan niệm của hai người bọn họ về trung y đã đổi mới rồi.
Này mà là chậm ư?
Rõ ràng là nhanh đến thái quá mới đúng!
"Chuyện này... Viện trưởng Khổng à, chẳng lẽ bác sĩ trung y nào cũng chữa bệnh như vậy sao?" Sau khi kinh ngạc một hồi, Tuân Phi Dương cũng không nhịn được mở miệng hỏi Khổng Học Quân.
"Có vẻ là như vậy đó, thủ pháp chữa bệnh của trung y vốn không phức tạp, ngoại trừ châm thứ, còn có những kỹ xảo như ngải cứu, kê đơn, xoa bóp bấm huyệt, nắn xương, giác hơi, cạo gió vân vân… kể cả khi một vị bác sĩ chỉ luyện một loại trong số những thủ pháp đến cực hạn, hiệu quả chữa bệnh của bọn họ cũng vô cùng tốt." Khổng Học Quân cười nói.
"Xem ra là tôi cô lậu quả văn rồi. Khương Phủ Lệnh, khó trách anh lại thỉnh cầu lãnh đạo trong châu, mong bọn họ đặt phủ Giang Hạ trở thành thủ phủ của trung y dược. Quả thật, lời đề nghị này thật đáng giá để suy nghĩ sâu xa đây." Tuân Phi Dương nói.
"Nha? Ách... Đúng." Sau khi Khương Phủ Lệnh nhìn thấy thủ pháp của Trần Khánh, cả ông ấy cũng thoáng có chút ngây người, sau khi nghe được lời nói của Tuân Phi Dương có nhắc đến mình, mới lập tức phục hồi lại tinh thần, nói: "Đây là kế hoạch mà tôi đã cân nhắc khá lâu rồi, nhất là lần này, sau khi xảy ra vụ nổ khí gas, trung y có thể phát huy ra tác dụng không nhỏ, cũng khiến suy nghĩ trong lòng tôi càng thêm kiên định. Nếu quốc gia đã chế định sẽ dùng vòng tuần hoàn lớn trong nước làm chiến lược chủ thể, như vậy phát triển trung y và thuốc Đông y không những sẽ chấn hưng nông thôn, tái sử dụng được lượng lớn đất hoang để đó không dùng ở vùng nông thôn, còn có thể thúc đẩy người trẻ tuổi quay về quê hương gây dựng sự nghiệp."