"Như vậy vừa có thể giải quyết được chuyện công ăn việc làm cho người dân, vừa có thể giải quyết một loạt vấn đề xã hội như lão nhân cô đơn, lẻ loi, ở lại nông thôn trông nom nhi đồng, đồng thời cũng có thể củng cố thành quả, giải quyết được vấn đề nan giải nhất là làm sao để người dân thoát khỏi nghèo khó, tránh cho dân chúng đã nghèo về bệnh tật, lại càng nghèo về bệnh tật."
"Chủ nhiệm Tuân, vừa rồi anh cũng thấy được, hiệu quả trị liệu của vị bác sĩ Trần Khánh này tốt đến mức làm người ta phải líu lưỡi, hơn nữa, người bệnh bước đến nơi này cũng không cần làm bất cứ loại kiểm tra gì, sẽ giảm bớt phần lớn gánh nặng chữa bệnh cho dân chúng.”
“Lại nói, đầu năm nay vì sao dân chúng cứ gặp phải một chút bệnh nhỏ là cố gắng chịu đựng cũng không muốn đi bệnh viện, còn không phải bởi vì phí kiểm tra quá cao ư? Người chỉ mắc một chút bệnh nhỏ nhưng đi kiểm tra lại mất cả ngàn tệ, mua chút thuốc cũng mất từ mấy trăm tới cả ngàn tệ nữa. Nếu tôi không có đơn vị trợ cấp, không cần bỏ ra một đồng tiền nào, nói thật, ngay cả tôi cũng không muốn đi."
"Nhưng cũng vì kéo dài quá lâu không chịu đi khám chữa, mới khiến bệnh nhỏ phát triển thành bệnh nặng. Đó không phải là vô duyên vô cớ phải chịu tội sao? Cho nên, chủ nhiệm Tuân à, nếu quốc gia muốn phủ Giang Hạ chúng tôi làm thành thị thí điểm nhằm phổ cập trung y dược tiến vào trung tiểu học, thì phủ Giang Hạ chúng tôi cũng dứt khoát làm cho triệt để một chút, từ trên xuống dưới một đường thay đổi, cũng tiện để các vị lãnh đạo bên trên quan sát, sau khi chân chính phát triển trung y và thuốc Đông y lên, phủ Giang Hạ sẽ chuyển biến thành diện mạo như thế nào.”
“Nhưng việc này còn phải chờ xem phản ứng của chủ nhiệm Tuân và các vị lãnh đạo, nếu không có nhóm lãnh đạo ủng hộ, một Phủ Lệnh như tôi cũng không nắm chắc có thể đao to búa lớn đi làm việc được. Anh nói xem, có đúng không nào?"
Tuân Phi Dương gật gật đầu.
Đúng vậy, nếu đại đa số các vị bác sĩ đều giống như Trần Khánh, người bệnh vừa đến là bọn họ có thể lập tức giải quyết xong vấn đề cho đối phương, thì không nói đến cái gì mà vấn đề xã hội to tát kia, chỉ cần nhắc đến rắc rối y tế, hay nói chính xác hơn là mâu thuẫn giữa bác sĩ cùng với bệnh nhân thôi, khẳng định cũng có thể giảm bớt đi rất nhiều.
Nhưng điều kiện tiên quyết là đến tột cùng có bao nhiêu bác sĩ trung y giống như Trần Khánh?
"Khương Phủ Lệnh, ý tưởng cải cách của anh không tồi, nhưng tôi có một nghi vấn, ở bên trong đội ngũ trung y, Trần Khánh được coi là trình độ gì?" Tuân Phi Dương hỏi.
Khương Tổ Vân không quá am hiểu về chuyện này, bởi vậy sau khi nghe được câu hỏi, ông ấy lập tức nhìn về phía Khổng Học Quân.
Khổng Học Quân cười nói: "Tôi chỉ có thể cho anh một biện pháp so sánh thôi, trước mắt y thuật của Trần Khánh đã không thua kém rất nhiều bác sĩ trung y cấp chủ nhiệm ở Dương Châu rồi."
Tuân Phi Dương nói: "Nói cách khác, ở toàn phủ Giang Hạ này, rất khó tìm được nhiều bác sĩ trung y giống cậu ấy?"
Khổng Học Quân cười nói: "Đây cũng chính là chuyện mà trước mắt trung y viện chúng tôi phải đi làm. Hiện tại, tôi đang tích cực liên hệ với các vị bác sĩ trung y nổi danh ở địa phương khác, muốn mời bọn họ cùng với học trò của mình đến phủ Giang Hạ. Mục đích chính của hành động lần này là mở rộng đội ngũ bác sĩ trung y trong trung y viện."
"Một khi những vị bác sĩ trung y này gia nhập, toàn bộ những vấn đề mà anh đang cân nhắc đều có thể được giải quyết dễ dàng. Chỉ cần chúng ta nắm bắt được điểm mấu chốt là hiệu quả trị liệu, như vậy trung y sẽ dần dần hình thành nên danh tiếng ở trong lòng dân chúng.”
“Chỉ cần tất cả mọi người đều tin tưởng vào trung y, thậm chí là hiểu được một chút về trung y, đương nhiên bọn họ sẽ chủ động đi mua thuốc Đông y. Ví dụ như những loại dược liệu Đông y thường dùng như ngải cứu, quế chi, sài hồ chẳng hạn. Có sẵn những loại dược thảo này thì ngày thường, dù bọn họ mắc phải chút cảm mạo ho khan, đều có thể tự mình ở nhà nấu thuốc uống, căn bản không cần tới bệnh viện."
"Như vậy vừa có thể cam đoan mọi người đều khỏe mạnh, không để bệnh nhỏ tích lũy thành bệnh nặng, lại có thể tiết kiệm được không ít tiền cho họ."
Tuân Phi Dương hỏi: "Tự mình nấu thuốc sao? Sẽ không phát sinh vấn đề gì chứ?"
Khổng Học Quân cười nói: "Anh đã nghĩ quá nhiều rồi. Bởi vì trên thực tế, thứ dược liệu chân chính có thể uống vào mà sinh ra vấn đề lại là thứ người dân không mua được. Còn mấy loại mà tôi vừa nói đến như quế chi, sài hồ kia, dù người ngốc ăn vào cũng chẳng sao cả."
"Thuốc Đông y khác với thuốc tây. Chỉ một loại dược liệu cũng được tổ hợp lên từ nhiều loại nguyên tố khác nhau, không trải qua chiết xuất, chỉ cần bản thân chúng ta khỏe mạnh, dược tính của nó sẽ theo cơ chế bài tiết của thân thể mà chủ động đi ra bên ngoài, sẽ không ở lại quá lâu trong thân thể. Nếu tổ hợp thành đơn thuốc lại càng không có bao nhiêu tác dụng phụ."
Thì ra là thế.
Khó trách mọi người đều nói tác dụng phụ của thuốc Đông y không có lợi hại như thuốc tây.
"Nói như vậy, đúng là chúng ta có thể thử nghiệm một chút, vừa vặn hôm trước Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia vừa mới nhấn mạnh chuyện này với nhóm phóng viên. Bọn họ muốn xoay chuyển tình huống tây hoá trung y. Viện trưởng Khổng, coi như quá trình cải cách này của anh đúng là có tính dự báo trước à nha, ha ha ha." Tuân Phi Dương cười nói.
Khổng Học Quân cười nói: "Không dối gì anh, chuyện tôi đến nơi này là do thầy của tôi đề nghị, mà đưa ra cải cách cũng là suy nghĩ của lão nhân gia ngài."
"Thầy? Thầy của viện trưởng Khổng là ai?" Tuân Phi Dương hỏi.
"Là viện trưởng trung y viện Dự Châu Quách Bạch Gia." Khổng Học Quân nói.
"Quách lão sao?" Tuân Phi Dương kinh ngạc hỏi.
"Anh cũng biết thầy tôi ư?" Khổng Học Quân nói.
"Quách lão thì ai mà không biết chứ? Anh có biết vị lãnh đạo mà tôi vừa nói là thường xuyên tìm bác sĩ trung y xem bệnh kia, đã mắc phải căn bệnh gì hay không?" Tuân Phi Dương cố ý dừng lại một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Là ung thư phổi."