"Cái gì! ?" Khương Phủ Lệnh nghe được hai chữ này, lập tức sợ đến ngây người: "Thế hiện tại vị lãnh đạo kia thế nào rồi?"
Tuân Phi Dương cười nói: "Còn sống khỏe mạnh nha. Hồi đầu năm, tôi còn đi thăm ông ấy, tinh thần của lão gia tử vẫn minh mẫn lắm."
Khương Phủ Lệnh lập tức truy vấn: "Là ai chữa khỏi cho ông ấy?"
Tuân Phi Dương liếc mắt nhìn Khổng Học Quân: "Còn có thể là ai nữa? Là Quách lão đó."
Khương Phủ Lệnh nghe vậy, cũng đưa mắt nhìn về phía Khổng Học Quân, trong ánh mắt có nhiều thêm vài phần coi trọng.
Ông ấy biết trung y lợi hại, nhưng hoàn toàn không biết trung y lại lợi hại đến vậy, ngay cả bệnh ung thư cũng có thể chữa được!
Đó chính là bệnh nan y nha!
Khổng Học Quân cười nói: "Đúng là thầy tôi rất lợi hại, chỉ tiếc là đám học trò chúng tôi... còn chưa thể học được bản lãnh thật sự của lão nhân gia người."
Trung y vốn là như vậy, thầy lợi hại không có nghĩa là học trò cũng lợi hại.
Không phải cứ thầy dạy được bao nhiêu thì trò sẽ học được bấy nhiêu, mà phải dựa vào bản thân học trò lĩnh ngộ được bao nhiêu.
Cho nên, nếu muốn quy mô hóa trung y, khẳng định phải có cơ số khổng lồ.
Nói đơn giản là cứ có nhiều người theo học, kiểu gì cũng tìm được mấy nhân tài.
Tuân Phi Dương cười đứng dậy nói: "Ha hả, viện trưởng Khổng, nếu đã được tận mắt chứng kiến rồi, coi như tôi cũng phải đi về làm việc đây, hôm nay đã làm phiền anh quá."
Khổng Học Quân cũng lập tức đứng dậy, đưa tay bắt lấy tay Tuân Phi Dương: "Làm sao anh lại nói vậy? Lãnh đạo có thể đến nơi này, đã là vô cùng quan tâm tới chúng tôi rồi."
Tuân Phi Dương cười cười, lại nhìn về phía Khương Tổ Vân: "Khương Phủ Lệnh, chúng ta đi trước thôi."
Khương Tổ Vân gật gật đầu: "Viện trưởng Khổng, chúng tôi đi trước nhé, có rảnh lại tán gẫu sau!"
"Nhất định rồi." Khổng Học Quân nói xong, lại dẫn hai người bọn họ ra ngoài cửa phòng.
Trần Khánh cũng không quá chú ý đến chuyện ba người bọn họ rời đi, hắn hệt như một cỗ máy xem bệnh, căn bản không cần quan tâm xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nhoáng lên một cái, buổi chiều cũng trôi qua.
Mấy ngày kế tiếp, gần như cuộc sống của Trần Khánh đều lặp đi lặp lại giữa hai địa điểm và một con đường duy nhất.
Thứ hai, tư, sáu, nếu hắn không ở nhà thì sẽ ở trung y viện, thứ ba, năm, bảy, nếu hắn không ở nhà chính là ở Hán Y Đường.
Ngoại trừ xem bệnh, hắn sẽ học tập, như thể bản thân hắn vốn chẳng có lấy một chút hứng thú nào đối với những chuyện khác nữa.
Sau khi tiếng tăm càng lúc càng lớn, mỗi ngày ở bên trong phòng mạch khoa nội một của Trần Khánh, đều đông như trẩy hội, và kể cả hắn hắn có toàn bộ khai hỏa, cũng không thể khám hết những người bệnh vẫn một mực xếp hàng bên ngoài.
Đương nhiên, chỗ tốt cũng có.
Đó là mấy ngày nay Trần Khánh cũng lục tục tích lũy được 284.6 y điểm rồi.
Ngoại trừ tiêu điệu 22.2 y điểm dồn vào tề châm, nhằm học xong hai châm cuối cùng, Trần Khánh đổ dồn toàn bộ phần y điểm còn lại lên biện chứng.
Khiến cho giá trị thuộc tính biện chứng hiện tại trực tiếp đạt tới 36,402, cao hơn 10 ngàn điểm thuộc tính so với châm thứ đã đạt tới 25,788 rồi.
Cũng bởi vì biện chứng tăng lên, khiến cho tâm lực tiêu phí khi Trần Khánh xem bệnh cũng ít đi rất nhiều so với lúc trước, nhưng ngược lạiTrần Khánh đã mất không ít công phu mới có thể tiêu hóa được tri thức biện chứng.
Cũng may hiện giờ, dù có cho Trần Khánh xem bệnh cả ngày, đầu óc hắn cũng không mệt đến mức hôn mê. Đó cũng là nguyên nhân vì sao gần đây ngũ tạng của Trần Khánh không hề lên tiếng kháng nghị với hắn nữa.
Đương nhiên là trừ phi hắn quyết định làm vài ngày liền như vậy, tâm hoả kia sẽ tử tế nói chuyện với hắn một phen.
Ngày lại ngày trôi qua, Trần Khánh cũng sắp đi vào trung y viện làm việc được một tháng rồi (Bốn cái cuối tuần).
Nhưng không chờ kỳ hạn một tháng đi đến, ở thời điểm lượng tiếp chẩn của khoa nội một vẫn chưa đột phá một phần ba trước đó, Khổng Học Quân lại trực tiếp tuyên bố với toàn thể bác sĩ trong khoa nội rằng, tất cả phải muốn dùng thủ đoạn trị liệu của trung y, dụng cụ chỉ có thể dùng để hỗ trợ xác nhận, hoặc khi người bệnh chủ động yêu cầu mới có thể sử dụng.
Lần này, ông ấy tuyên bố nhưng không có một vị phó viện trưởng nào lên tiếng phản đối, bởi vì Khổng Học Quân đang nắm trong tay một phần văn kiện do văn phòng Phủ Lệnh phủ Giang Hạ trực tiếp phát xuống.
Có món đồ chơi này, tất cả mọi người trong trung y viện đều ý thức được thiên biến rồi!
"Thầy, tới rồi."
Xe lửa vào trạm, Hồ Phỉ liền nhỏ giọng nhắc nhở Quách Bạch Gia một chút.
Trong khoảng thời gian gần đây, hầu như Quách Bạch Gia đều không có lấy một giấc ngủ ngon.
Ngoài chuyện chuẩn bị tài liệu giảng dạy trung y dược, ông ấy còn phải sửa sang lại tư liệu quốc học, chỉnh hợp hội nghị tài nguyên trung y các nơi, toàn bộ những công việc ấy, ông đều lo liệu hết cả, không bỏ sót một mảng nào.
Một người già gần tám mươi, còn bôn ba như thế, thực sự làm nhóm học trò của ông lo lắng không thôi.
Cũng bởi vậy, mấy sư huynh đệ bọn họ mới ngàn dặn dò, vạn nhắc nhở Hồ Phỉ, bảo gã nhất định phải chú ý đến thân thể của thầy.
Dù y thuật của Quách Bạch Gia rất cao, nhưng dao sắc không gọt được chuôi, bởi vậy mới cần học trò của thầy luôn đi bên cạnh.
"À, được." Quách Bạch Gia vừa ngủ một giấc ngắn, sau khi nghe được lời nhắc nhở của Hồ Phỉ, ông lập tức ngó ra ngoài cửa sổ.
Đã tới Phủ Giang Hạ rồi.
Vốn dĩ Quách Bạch Gia có thể đi theo tổ chỉ đạo cùng đến nơi này, nhưng lần trước ông ấy vội vàng từ biệt cùng Triệu Ninh Quân như vậy, hai người chẳng thể chuyện trò tận hứng. Bởi vậy lần này, ông ấy dứt khoát xin lãnh đạo một chút, để mình lên tàu điện ngầm đến phủ Giang Hạ trước một ngày.
Ông ấy chỉ nghĩ đơn giản rằng, mình đã đến nơi này công tác, thì nên nhân tiện gặp mặt ông bạn cũ một phen, cũng thuận đường qua ngó thằng nhóc Khổng Học Quân, xem cậu học trò này đã thay đổi trung y viện Giang Hạ như thế nào rồi.
Rất nhanh, tàu điện ngầm đã ngừng lại, hai người lập tức bước xuống, chỉ chốc lát đã đi đến cửa trạm.
Nơi này có người đang chờ đợi bọn họ.