"Thầy, Hồ sư huynh!" Khổng Học Quân vừa nhìn thấy hai người bọn họ đã vươn tay tới, vẫy vẫy không ngừng.
Sau khi nhìn thấy Khổng Học Quân, Quách Bạch Gia và Hồ Phỉ cũng nở nụ cười.
Mấy người bọn họ tập hợp, rồi nhanh chóng ngồi lên xe của Khổng Học Quân.
Lần này Khổng Học Quân tự mình điều khiển xe công vụ, không cho lái xe đến cùng, bởi vì ông ấy biết thầy của mình thích yên lặng.
Trên xe, Khổng Học Quân nhìn vào kính chiếu hậu, mơ hồ thấy khí sắc của Quách Bạch Gia có chút trầm tối, liền nhíu mày nói: "Thầy, người đừng làm việc quá mức vất vả, có một số việc người không cần phải trực tiếp tham gia đâu, thân thể quan trọng hơn."
Quách Bạch Gia cười nói: "Ta đã làm cả đời thành quen rồi, nếu bây giờ thật sự trở nên rảnh rỗi, ngược lại còn dễ dàng nghẹn thành bệnh ấy chứ?"
Khổng Học Quân thở ra một hơi, nói: "Thầy, khi nào thì tổ chỉ đạo kia đến?"
Quách Bạch Gia nói: "Ngày mai."
Khổng Học Quân cười khổ: "Sao gấp gáp như vậy? Bọn họ không thể cho thầy nghỉ ngơi thêm vài ngày sao?"
Quách Bạch Gia cười nói: "Tiến độ này đã rất chậm rồi, nếu không phải ta tìm mọi cách thúc giục, chỉ sợ bọn họ còn phải kéo dài mấy tháng nữa. Nhanh bao giờ cũng tốt hơn, mà chờ sau khi việc này được chứng thực, ta cũng chân chính an tâm rồi. Đến lúc đó lại đi du sơn ngoạn thủy, trong lòng cũng được thoải mái."
Khổng Học Quân cười nói: "Thầy nói vậy cũng đúng."
Hồ Phỉ hỏi; "Cậu thì sao? Bệnh viện cải cách thế nào rồi?"
Khổng Học Quân nghe Hồ Phỉ hỏi về chuyện này, trong lòng lập tức vui vẻ không kiềm nén nổi: "Rất thuận lợi. Trước khi em đến đây, căn bản không ngờ được quá trình cải cách lại diễn ra nhanh đến thế, nhưng lần này, ít nhiều cũng nhờ thầy đề cử cho em cậu thanh niên Trần Khánh kia. Chàng trai này thật lợi hại, trình độ châm thứ tuyệt đối là nhất lưu, còn tinh thông nắn xương nữa. Ngay ngày đầu tiên đảm nhận cương vị, cậu ấy đã chỉnh cho đám bác sĩ của khoa nội một chúng em thành dễ bảo luôn rồi."
"Còn nữa, trước đó không lâu, ở khu vực này mới xảy ra vụ nổ khí gas, Trần Khánh có thân thích ở khu chung cư đó. Vốn dĩ em không định thông báo cho cậu ấy đi, kết quả là tự cậu ấy chạy một mạch qua bên đó, sau khi tới hiện trường lại dứt khoát đi theo đội ngũ cùng nhau cứu giúp người bệnh."
"Mấy ngày nay, chính phủ đã đưa ra báo cáo công tác thống kê. Sau khi sự cố phát sinh, tổng cộng có 6 người tử vong, 23 người trọng thương, 257 người có vết thương nhẹ. Trong 23 người trọng thương này, có 18 người đã trải qua cậu ấy tự tay cứu trị. Nếu không phải Trần Khánh ở đó, chỉ sợ 18 người này cũng lành ít dữ nhiều rồi."
"Thêm nữa, ngay từ đầu, lãnh đạo Giang Hạ bên này đã có suy nghĩ muốn cải tạo cả phủ Giang Hạ, khổ nỗi đối phương còn chưa tìm được một điểm sáng để nâng lên. Ngay sau lúc Trần Khánh lộ ra thủ đoạn này, có vẻ như cậu ấy đã khiến vị lãnh đạo kia càng thêm kiên định với kế hoạch biến phủ Giang Hạ trở thành thủ phủ trung y dược. Đương nhiên, khẳng định là sự xuất hiện của Trần Khánh chỉ chiếm một phần rất nhỏ, chủ yếu vẫn là vị lãnh đạo kia muốn thuận theo chính sách quốc gia, làm cho lãnh đạo bên trên xem."
"Tóm lại, có lãnh đạo bên này ủng hộ, hiện tại cả trung y viện không còn một ai dám phản đối phương hướng cải cách của em nữa, chỉ cần em tìm được những bác sĩ trung y kia đến phủ Giang Hạ, là cả trung y viện lập tức có thể khôi phục hoạt động như bình thường rồi."
Khi Khổng Học Quân nói chuyện về trung y viện Giang Hạ, ánh mắt, gương mặt đều rạng rỡ không thôi, tựa như một đứa học sinh tiểu học khoe khoang bài thi đạt 100 điểm của mình ở trước mặt cha mẹ vậy, tự hào vô cùng.
Hồ Phỉ ở một bên cũng nghe đến giật mình không thôi.
Nói thật, trước khi đến đây, ông ấy còn đang lo lắng tiến triển của Khổng Học Quân không quá thuận lợi, ai ngờ tình hình thực tế lại trái ngược một trời một vực so với những gì ông ấy dự đoán.
"Học Quân, lần này con thiếu một khoản nhân tình rất lớn rồi." Quách Bạch Gia trịnh trọng nói.
Dù Quách Bạch Gia không biết tường tận những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, nhưng từ những gì Khổng Học Quân vừa nói, cũng chẳng khó để nghe ra, tác dụng của Trần Khánh trong chuyện này, tuyệt không nhỏ.
Có lẽ bản thân hắn cũng không ý thức được phương diện này, nhưng năng lực và hành động của hắn, lại ở trong lúc không hay biết gì mà thay đổi vận mệnh của toàn bộ những bác sĩ trung y của phủ Giang Hạ.
Lúc trước, ở thời điểm lãnh đạo bên trên chọn phủ Giang Hạ làm thành thị thí điểm đưa trung y dược tiến vào trung tiểu học, Quách Bạch Gia đã có một chút hiểu biết về Phủ Lệnh mới lên chức của nơi này rồi.
Khương Tổ Vân, một người thích việc lớn hám công to, luôn muốn làm ra một phen chiến tích cho lãnh đạo cao nhất xem, hơn nữa, ông ta còn đặc biệt yêu thích truyền thông, luôn muốn tìm cách tạo điều kiện cho truyền thông đi tuyên dương công trạng của mình.
Dù trong mắt rất nhiều người, đây là một vị cán bộ lãnh đạo muốn thể diện, thích công danh, nhưng hết lần này tới lần khác, ông ấy lại rất thẳng thắn, làm ngay ăn thật.
Hiểu một cách đơn giản là, những chuyện ông ấy không làm thì kiên quyết không tuyên truyền, mà chuyện ông ấy đã làm tuyệt đối phải tuyên truyền cho nó lớn lên.
Có khuyết điểm, cũng không quá mức để dân chúng vào trong lòng, nhưng tổng kết lại, bên trên vẫn đánh giá đây là một vị cán bộ không tệ.
Chính vì nguyên nhân như thế, Quách Bạch Gia cũng hi vọng tranh thủ được một chút chính sách địa phương có lợi cho trung y từ trong tay ông ấy.
Kết quả là vừa mới đặt chân đến nơi này, vị Phủ Lệnh kia đã dự tính xong chuyện phải làm rồi, thậm chí còn thực hiện nhanh gọn, dứt khoát, nước chảy thành sông.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Quách Bạch Gia nói Khổng Học Quân đã thiếu nợ người ta một khoản nhân tình khá lớn.
Phải biết rằng, ở một vài thời điểm, loại công tác thí điểm kiểu này, dù quyết sách đến từ vị lãnh đạo cao nhất, nhưng tài nguyên bên dưới nhận được lại thường là hữu hạn.
Nói cho cùng, trên đã có chính sách thì dưới sẽ có đối sách thôi.
Nếu địa phương không phối hợp, thì kể cả chính sách bên trên có tốt cách mấy, bên dưới cũng không chấp hành được.