"Bác sĩ Trần tới rồi!"
Trên hành lang phòng khám bệnh của khoa nội một thuộc trung y viện, đám người còn đang chen chúc nhau, vừa nghe được một tiếng kêu to như vậy, lập tức nhìn về phía đại sảnh.
Trần Khánh lập tức xuất hiện ngay tại cửa thang máy, hiển nhiên hắn vừa bước ra xong.
"Bác sĩ Trần, cậu mau xem giùm mẹ tôi với, mẹ tôi..."
"Bác sĩ Trần, ba tôi bị tắc động mạch não..."
"Bác sĩ Trần, cậu có thể chữa được ung thư gan không?"
"Bác sĩ Trần..."
Hay thật, đây là tình huống gì vậy?
Mấy ngày trước có nhiểu người đến đây, còn chấp nhận được, nhưng vì sao hôm nay lại có nhiều người mắc phải chứng bệnh khó trị tìm đến đây như vậy?
Tắc động mạch não còn hiểu được, nhưng ung thư gan cũng đến là sao?
Anh bạn à, tôi chỉ là bác sĩ trung y phổ thông bình thường mà thôi, không bao chữa được bách bệnh nha!
Trần Khánh đưa ánh mắt đầy bất đắc dĩ nhìn mọi người, vừa đi qua người bọn họ vừa mở miệng khuyên nhủ, gian nan lắm hắn mới tiến vào được phòng mạch.
Hô ~
Trần Khánh thở dài một hơi.
"Chủ nhiệm Trần." Sau khi Hạ Mẫn và Cố Vũ nhìn thấy Trần Khánh tiến vào, cả hai vội vàng mở miệng chào hỏi.
Những ngày qua, hai người bọn họ đều tới rất sớm, cũng không còn cách nào khác, vì tranh vị trí này, hai người đã dùng hết toàn lực.
"Tình huống gì đây, vì sao có một nửa trong số những người đến đây xếp hàng hôm nay đều mắc phải chứng bệnh khó trị?" Trần Khánh hỏi.
"Chủ nhiệm Trần, anh không xem tin tức sao?" Hạ Mẫn nói.
"Ngày hôm qua, đài truyền hình Giang Hạ có đưa tin về quá trình điều tra, lần theo dấu vết sau vụ nổ khí gas, tiếp đó là đoạn video anh cứu người cùng với buổi phỏng vấn anh, nhưng chuyên mục này lại được chia thành những video ngắn, đồng bộ phát trên Tik Tok, bởi vậy hiện tại, ngay cả ba mẹ tôi cũng biết đến anh rồi." Cố Vũ nói.
Chuyện này...
Nếu nói lúc trước, những đoạn video có mặt hắn chỉ là phát sóng theo hình thức tự phát trong phạm vi nhỏ, thì hiện tại chẳng khác nào phía chính phủ đã chứng thực thông tin đang được lan truyền kia là thật rồi.
Có cơ quan Nhà nước đứng ra xác nhận, đương nhiên đoạn video ấy có thể hấp dẫn càng nhiều người tìm đến hắn xem bệnh hơn.
Thậm chí còn có khiến cho rất nhiều những người bệnh không thể tự đi đường được, cũng muốn đến tìm hắn thử thời vận, mặc kệ hắn có khám chữa được hay không, ít nhất là một vị bác sĩ đã được lên tivi, trình độ tuyệt đối không kém.
Trần Khánh dở khóc dở cười.
Hắn cũng không phản đối những người bệnh này tìm đến hắn. Suy cho cùng, loại hành động này của bọn họ cũng xuất phát từ một loại tín nhiệm đối với hắn, và ngược lại, nó còn có thể trợ giúp hắn nhanh chóng đạt được y điểm hơn.
Nhưng có lợi đương nhiên cũng có tệ.
Bởi vì hầu hết những người này đều mắc phải những căn bệnh khó chữa, rất nhiều người trong số bọn họ đều đã đến bệnh viện lớn khám nửa ngày rồi, cảm thấy không được mới chịu tới đây.
Chung quy lại, đây chính là khó khăn tương đối lớn với Trần Khánh.
Hơi vô ý một chút, có khả năng sẽ phạm phải sai lầm.
Nhưng thế giới này vốn là như thế, rất nhiều chuyện sẽ đột nhiên ập xuống đầu ngươi mà chẳng cho ngươi có thời gian chuẩn bị tốt.
Vậy cứ đi một bước nhìn một bước thôi!
"Chúng ta cứ làm như cũ đi, anh ra thông báo cho những người bệnh đang chờ bên ngoài phòng mạch, tôi sắp gọi tên rồi." Trần Khánh nói.
"Được!" Hạ Mẫn nói.
Hết thảy đều biến hóa nhưng hết thảy vẫn như thường.
Cùng với quá trình tọa chẩn bắt đầu, nhóm người bệnh bên ngoài phòng mạch cũng thành thật xếp theo thứ tự, chờ được gọi tên rồi đi vào.
Mấy người bệnh ban đầu quay lại tương đối nhanh, khoảng vài phút là rời đi rồi, tốc độ này cũng khiến cho rất nhiều người đang chờ bên ngoài phòng mạch cảm thấy thỏa mãn, coi như xem thế là đủ rồi.
Phần lớn những người trong đó đều là người già tuổi từ 56 đến 65. Hầu hết bọn họ đều đi cùng với người nhà mình đến đây.
Đúng như những gì Hạ Mẫn nói, bọn họ đều xem TV và lướt trên di động mới biết đến Trần Khánh rồi từ sáng sớm đã chạy đến nơi này cầu y rồi.
Dù nhìn qua có thể nhận thấy Trần Khánh rất trẻ, nhưng những bệnh nhân cũng mặc kệ chuyện này, nếu đến lúc khẩn cấp, bọn họ còn liều mạng đi chạy chữa lung tung, còn nước còn tát, huống chi Trần Khánh chính là bác sĩ đã được quan trên xác nhận, giới thiệu?
Người như thế, nếu trình độ không cao, nếu mua danh chuộc tiếng, chẳng phải là vả thẳng vào mặt chính phủ rồi?
Ôm tâm tính như vậy, không ít người liền đi tới trung y viện thử một lần.
"Ngô lão ca, vì sao nhanh như vậy ông anh đã chạy ra ngoài này rồi?"
"Tôi cũng buồn bực lắm chứ, nhưng biết làm sao? Số là cái thắt lưng già cả này đau tới mười mấy năm rồi, bác sĩ đều nói bệnh này chỉ có thể giảm bớt chứ không thể trị tận gốc. Ai ngờ cậu bác sĩ trẻ bên trong chỉ châm cho tôi vài cái, hắc, lập tức hết đau luôn. Cậu nói xem có ly kỳ, hiếm thấy hay không nào?"
"Cậu ta thần kỳ như vậy?"
"Thực sự không phải thổi phồng đâu. Nếu không tin cậu cứ tự mình vào mà xem, bác sĩ Trần này có bản lãnh thật sự, đài truyền hình không gạt người!"
"..."
Trong quá trình này, sau khi một đám người bệnh ôm tâm lý không yên đi vào, rồi rất nhanh, toàn bộ đã vui cười hớn hở mà đi ra, khiến cho những người bệnh đang kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài càng cảm thấy vui vẻ.
Như thể bọn họ vừa gặp được cứu tinh của đời mình!
Trong phòng mạch, một bác gái đi đến trước mặt Trần Khánh, chậm rãi ngồi xuống.
Đi cùng bác gái này, còn có cô con gái tuổi hơn ba mươi của bác ấy.
"Bác sĩ Trần, cậu mau khám giúp mẹ tôi với. Lúc trước bà bị ung thư vú, trước mắt đã làm giải phẫu cắt bỏ, nhưng đoạn thời gian gần đây, khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ lại nói tế bào ung thư có triệu chứng di căn, cậu xem này..."
Lúc chị gái kia nói chuyện, giọng điệu rất gấp gáp, nhưng cũng có thể hiểu được, vốn dĩ mọi người đều sợ bệnh ung thư, huống chi là hiện tại, tế bào ung thư còn có triệu chứng di căn.
Đây tuyệt đối là tin dữ đối với người nhà của bệnh nhân.
Tuy Trần Khánh chưa từng chữa bệnh ung thư, nhưng hắn cũng rõ ràng, căn bệnh ung thư kia được hình thành như thế nào.