Thú vị!
Trần Khánh còn nhớ Trang Tử thời Chiến quốc từng viết một câu trong 《 Trang Tử Thiên Hạ 》:"Chí đại vô ngoại, vị chi đại nhất; chí tiểu vô nội, vị chi tiểu nhất."
Cái cực lớn và không có gì ở ngoài nó thì gọi là Đại Nhất (lớn nhất).
Cái cực nhỏ và không có gì ở trong nó thì gọi là Tiểu Nhất (nhỏ nhất).
Lời này vốn đang muốn nói rằng, lớn đến vô cùng, không có giới hạn, nhỏ đến vô cùng, cũng không có giới hạn.
Khoa học hiện đại dùng kính viễn vọng quan sát vũ trụ, lại dùng kính hiển vi quan sát địa cầu, tựa như những hành động này đều đang chứng minh rằng, mắt thường dù mượn dùng loại công cụ nào, hay nhìn đến nơi đâu, cũng không có điểm kết thúc.
Có thể thấy được, tuy Trang Tử là cổ nhân, nhưng lực lượng của ngôn từ trong miệng ông ấy lại có thể xuyên thấu thời không.
Quan sát tinh tượng? Nội thị?
Đã có dấu vết có thể lần theo, hắn cũng không ngại thử một lần.
Sao trên trời phản chiếu trong đôi mắt Trần Khánh, còn dưới đáy mắt hắn lại ẩn giấu khát khao vô hạn.
Nếu nhân loại và vũ trụ thật sự tồn tại một thứ liên hệ nào đó, như vậy rất có khả năng, trung y chính là chiếc chìa khóa để mở ra mối liên hệ này.
Chỉ có chân chính hiểu biết về trung y, chính là trung y nguyên thủy nhất kia, hắn mới có thể hiểu được những sự vật mang theo vô hạn khả năng, chân thật tồn tại mà từ trước đến giờ, hắn vẫn khó có thể hiểu được này.
Đương nhiên, con đường trước mắt rất khó đi, kể cả mở hack cũng vậy.
Nhưng nếu không cởi bỏ nghi hoặc trong lòng, chỉ sợ cả đời này Trần Khánh đều sống trong tiếc nuối.
Cho nên, muốn hắn biết khó mà lui, là chuyện không thể.
...
Hơn tám giờ đêm, Triệu Ninh Quân toát đầy mồ hôi, rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Quách Bạch Gia lại cùng Triệu Ninh Quân về nhà.
Quách Bạch Gia không đến khách sạn ở, cũng vì ông ấy muốn tâm sự nhiều hơn một ngày với ông bạn cũ của mình.
Trần Khánh lại bị hai người ấy đuổi đi, nhưng ngay phút cuối cùng, Quách Bạch Gia có nói cho hắn biết, mấy ngày nữa bọn họ sẽ thành lập một nhóm gọi là bộ chỉ huy tạm thời, đến lúc đó, sẽ tiến hành chọn lựa một nhóm bác sĩ trung y có chứng chỉ tư cách làm nghề y.
Ông ấy đã viết sẵn tên Trần Khánh vào danh sách đó rồi, chỉ chờ thông báo chính thức truyền xuống dưới là hắn phải đi phỏng vấn.
Cứ như vậy, chỉ cần Trần Khánh đơn giản vượt qua phỏng vấn là có thể tiến vào trung tiểu học dạy trung y.
Từ học sinh đến bác sĩ, lại đến thầy giáo, thân phận chuyển biến nhanh chóng làm Trần Khánh có chút lo lắng không yên và chờ mong khó tả.
Hắn sợ những gì mình dạy nhóm trẻ nhỏ kia khó có thể tiếp thu, nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng hi vọng mình có thể gặp được một vài hạt mầm tốt, có thiên phú xuất sắc giống như Hứa Văn Diệu.
Như vậy, chuyện này sẽ rất có trợ giúp rất lớn cho trung y trong tương lai.
Nhìn thấy Quách Bạch Gia liều mạng vì trung y mà bôn ba như vậy, cũng có vô số những bác sĩ trung y vì khát vọng này mà kính dâng sinh mệnh của chính mình, Trần Khánh cho rằng, có lẽ mình cũng nên bỏ ra một phần sức mọn, làm vậy mới không phụ lòng lão tổ tông ban xuống Kỳ Hoàng Thuật [1].
[1] : chính là Hoàng Đế Nội Kinh. Bởi vì Hoàng Đế Nội Kinh vốn có nội dung là cuộc đối thoại hỏi đáp giữa hai nhân vật là Hoàng Đế và Kỳ Bá.
Khu chung cư Miên Uyển, nhà của Triệu Ninh Quân.
"Biết không? Hôm nay đứa cháu nhà ông có hỏi tôi chuyện về nội quan đấy." Quách Bạch Gia cười nói.
Triệu Ninh Quân rót một chén nước cho Quách Bạch Gia: “Thế ông có nói hay không?"
Quách Bạch Gia uống xong mới cười nói: "Những lời tôi nói, hẳn là trong thời gian ngắn, thằng bé cũng khó có thể hiểu được. Theo tôi quan sát, đúng là nó có tin một bộ phận, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra nghi ngờ từ trong ánh mắt của nó. Đứa nhỏ này thật không tệ, không mù quáng tin tưởng quyền uy, không giống những đứa học sinh của tôi, ngay cả nghi ngờ cũng không dám, trong lòng chúng luôn cho rằng trình độ của tôi cao, trải nghiệm kinh nghiệm nhiều, nên những lời tôi nói, nhất định là đúng."
Dường như Triệu Ninh Quân rất thích nghe người khác khen ngợi Trần Khánh: "Từ nhỏ, thằng bé này đã có lòng hiếu kỳ rất mạnh, cũng thích truy vấn thẳng đến ngọn nguồn. Nếu ông nói gì đó mà chưa đúng, nó sẽ đuổi theo ông hỏi, hỏi cho đến khi nào chính xác mới thôi. Bởi vậy mà khi còn nhỏ, nó y như một chú gà con, mỗi ngày đều đi theo bên cạnh chân tôi ríu ra ríu rít, hỏi han không dứt."
Quách Bạch Gia liếc mắt nhìn Triệu Ninh Quân một cái: "Ái chà ái chà ái chà, nhìn cái vẻ mặt cưng chiều của ông kia, người không biết còn cho rằng thằng bé ấy là cháu ruột của ông đó, nhưng tôi rất tò mò, ông đã thích thằng bé như vậy, vì sao không thu nó làm học trò đi? Về sau tốt xấu gì cũng có người để nương tựa, dưỡng lão đưa ma."
Sau lần trước, ông ấy cũng biết, tuy Triệu Ninh Quân đối xử với Trần Khánh không tồi, nhưng hai người bọn họ chỉ dùng thân phận là ông cháu chứ không phải thầy trò.
Triệu Ninh Quân bình tĩnh cười nói: "Ây cha, là nhân mạng của tôi không tốt, bản lĩnh dạy học chỉ đến đó thôi, về phần thu học trò ư? Chuyện đó vốn chẳng cần thiết."
Quách Bạch Gia im lặng.
Lại nói, từ khi ông ấy quen biết Triệu Ninh Quân, vẫn chưa bao giờ nghe đối phương đề cập tới người nhà. Ngay cả lúc này, khi đi vào nhà của đối phương, ông ấy cũng không tìm được nửa tấm ảnh chụp Triệu Ninh Quân và người nhà của mình
Cô đơn, lẻ loi cả đời, vất vả lắm đối phương mới gặp được một đứa nhỏ mình yêu mến, nhưng lại không nhận hắn làm học trò, Quách Bạch Gia thật sự không thể hiểu được.
"Chưa gọi sư phụ, đã nhận sư ân, hai người vốn đã kết thành nhân quả, thu làm học trò cũng chỉ là một cách xưng hô thôi. Ông đó, đã đến từng tuổi này rồi, chẳng lẽ còn nhìn không thấu sao? Theo tôi thấy, chỉ một mình ông đang tự lừa mình dối người mà thôi?" Quách Bạch Gia nói.
Triệu Ninh Quân nhíu mày: "Sao hôm nay ông lại nói nhiều như vậy? Uống nước cũng không lấp kín được cái miệng của ông hả?"
Quách Bạch Gia cười tủm tỉm nói: "Ông đó nha, có chuyện cứ giấu ở trong lòng làm gì? Tôi khuyên ông tốt nhất là cứ thẳng thắn thành thật mà nói ra đi, bằng không càng kiềm nén càng hỏng, tích lũy tâm sự quá nhiều sẽ xảy ra vấn đề đó. Có câu nói thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình, người mà câu nói này nhắc đến chính là kẻ như ông đó nha."
Triệu Ninh Quân lộ ra vẻ mặt không cần: "Ông tự đi mà lo cho mình đi, cả ngày lao tâm lao lực, cẩn thận ông còn chết trước tôi đó."
Quách Bạch Gia cười ha ha: "Được, vậy hai chúng ta so xem ai sống lâu hơn."