Ai?
Như vậy chẳng phải đã đủ để nói lên rằng, kỳ thực năng lực tự lành mà bản thân người bệnh có được kia, vốn đến từ cả vũ trụ?
Xuân sinh hạ trường, thu thu đông tàng...
(Mùa xuân mọc lên, mùa hạ trưởng thành, mùa thu thu hoạch, mùa đông tích trữ)
Bỗng nhiên Trần Khánh cảm thấy điều ẩn giấu sau lưng tám chữ này, hoàn toàn không đơn giản như những gì hắn từng tưởng tượng.
"Quách lão, nói cách khác, theo cách nhìn nhận của ông, kỳ thật nội quan chính là thông qua phương thức đặc thù cảm nhận được vị trí và lộ tuyến vận hành của khí sau khi nó tiến vào bên trong cơ thể con người, mà nhân loại đã có sẵn năng lực này rồi, có đúng hay không?" Trần Khánh nói.
"Không chỉ nhìn thấy khí thôi đâu." Quách Bạch Gia cười nói.
"Còn có thể nhìn thấy thứ khác nữa sao?" Trần Khánh nghi hoặc hỏi.
"Ta từng nhìn thấy Tam Thi Cửu Trùng Đồ bên trong một quyển điển tịch của đạo gia do thầy đưa cho. Vốn dĩ lúc đó, ta chẳng có cảm giác gì lạ, mãi cho đến sau này, trong lúc vô tình, ta nhớ đến thời điểm năm đó, khi mình còn ở đại học, từng dùng kính hiển vi phóng đại gấp trăm lần để quan sát da đầu một người và phát hiện ra giun sán, cả người ta mới run lên, bởi vì những hình ảnh thi trùng bên trên Tam Thi Cửu Trùng kia lại giống giun sán đến kinh người. Cũng từ một khắc kia, ta chợt phát hiện ra rằng, chỉ sợ những gì cổ nhân biết về cơ thể con người đã sớm đạt đến trình độ mà y học hiện đại chúng ta khó có thể với tới được. Bởi vậy, bọn họ biết nội quan cũng chẳng có gì là lạ." Quách Bạch Gia nói.
Chuyện này...
Trong lúc nhất thời, Trần Khánh cũng không biết nói nên nói cái gì.
Tam Thi Cửu Trùng Đồ của đạo gia từ ngàn năm trước lại cùng loại với giun sán mà khoa học hiện đại quan sát được?
Đây là trùng hợp sao?
Trần Khánh không thể cho ra một câu trả lời thuyết phục, hiện giờ hắn chỉ cảm thấy bản thân thật vô tri.
Rõ ràng đã học trung y lâu như vậy, nhưng đến tận lúc này, hắn vẫn như một đứa nhỏ ngây ngô vừa chập chững bước đi.
Đến thời điểm chân chính chạm vào tri thức hạch tâm của trung y, Trần Khánh mới phát hiện ra rằng, bản thân vốn chưa hề lĩnh ngộ được chân lý của sinh mệnh.
Nhưng hết thảy những mơ hồ này vốn được thành lập dựa trên cơ sở hắn tin tưởng Quách Bạch Gia, về phần có tin toàn bộ hay không, Trần Khánh cũng có phán đoán của chính mình.
Hắn không cho rằng những lời Quách Bạch Gia nói thì chắc chắn là đúng, kể cả khi ông ấy là bậc bề trên của hắn, kể cả khi ông được công nhận là danh y đại sư.
Nhưng trước đó, Trần Khánh sẽ không phản đối, hắn cần phải đi khảo chứng trên nhiều phương diện, thậm chí là tự mình đi thực hành.
Nếu Quách Bạch Gia có thể lĩnh ngộ đáp án đến từ đạo gia, thì Trần Khánh còn có thể chứng thực từ một người khác.
Dương Hữu Lâm!
Chạng vạng, sau khi Trần Khánh, Triệu Ninh Quân cùng với Quách Bạch Gia ăn xong cơm chiều, ba người lại rảo bước đến quảng trường Tàng Long, vừa đi tản bộ vừa nói chuyện phiếm.
Ngày mùa hạ khá dài, sáu, bảy giờ tối cũng chưa tối, nhưng trên quảng trường đã có không ít bác trai bác gái tụ tập lại, mọi người vừa múa vừa hát, rất vui.
Vốn dĩ ba người Trần Khánh chỉ định đi bộ trên quảng trường, kết quả là có người nhận ra Triệu Ninh Quân, sau đó lại lục tục có khá nhiều người quen đi đến chào hỏi với ông, còn hào hứng thét to, gọi ông đến cùng khiêu vũ.
Triệu Ninh Quân vốn đang nghiêm túc, nhưng nghe mấy bác gái gọi một cái, đã vui tươi hớn hở mà đi lên, xoắn xuýt cùng nhóm người bên dưới.
Trần Khánh thấy một màn như vậy, không khỏi cười thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Triệu Ninh Quân khiêu vũ, tuy tứ chi không quá phối hợp, nhưng cảm giác về tiết tấu của ông cũng không tồi.
"Ây chà, lão tiểu tử này nhảy quá mức khó coi." Quách Bạch Gia bĩu môi, tỏ vẻ chán ghét mà chê một tiếng.
"Quách lão, ông có muốn đi lên so tài cùng Triệu gia gia một phen không?" Trần Khánh cười nói.
Quách Bạch Gia lắc lắc đầu: "Ta không muốn để mất cái mặt già tại đây đâu."
Trần Khánh mỉm cười không nói.
Hai người tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, lặng lẽ quan sát quảng trường dần trở nên náo nhiệt, người khiêu vũ càng ngày càng nhiều, Triệu Ninh Quân đã nghiễm nhiên trở thành một phần tử sinh động nhất trong đội ngũ.
Trên đầu ông bạc trắng, nhưng tinh thần lại nhiệt tình như lửa, cảm giác tiết tấu xoay vòng hoàn toàn không thua kém người năm, sáu mươi tuổi.
Dù không khí ngày hôm nay vẫn nóng bức như trước, chỉ cần ngồi bất động một chỗ cũng đổ mồ hôi ướt đẫm cả người, nhưng những bác trai bác gái trên quảng trường lại hồn nhiên không cảm thấy khô nóng, bọn họ đang tận tình hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã lúc vào đêm.
Trần Khánh suy nghĩ, có lẽ chờ đến khi nào hắn già đi, cũng sẽ trở thành một người trong số bọn họ.
Đương nhiên, hắn cũng không cần khiêu vũ, chỉ cần ung dung đi tản bộ trên quảng trường này, tán gẫu cùng năm, ba người bạn, chơi vài ván cờ, vậy là đủ rồi.
Không bao lâu sau, trời đã tối sầm, màn đêm buông xuống, ánh trăng không chói mắt, ngược lại bầu trời đầy sao, ngôi nào ngôi nấy đều sáng ngời khó tả.
Trần Khánh ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời, suy nghĩ trở nên phức tạp, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những lời Quách Bạch Gia từng nói với hắn lúc trước.
Trong đêm đen dưới con mắt của Trần Khánh, những vì sao khi thì lóe sáng, chốc lại ảm đạm kia tựa như cũng có sinh mệnh lực của chính mình, địa vị của chúng không còn giống như trước đây nữa, có thể có cũng có thể không, chỉ giữ một nhiệm vụ duy nhất là điểm xuyết cho trời đêm huyền ảo.
Lần đầu tiên hắn có suy nghĩ rằng, những vì sao trên bầu trời kia thật sự đang không ngừng lấp lánh vì nhân loại bên dưới ư?
Nếu là như thế, cũng có thể xem đây là loại lãng mạn và may mắn.
Nếu dùng thước đo là cả vũ trụ, thì địa cầu thậm chí cả hệ ngân hà xung quanh cũng chẳng lớn hơn một hạt cát trên sa mạc.
Còn nhân loại ở trong vũ trụ này, ngay cả từ “nhỏ bé” cũng chưa đạt tới.
Nhưng mảnh ngân hà mênh mông bát ngát ấy lại có ngàn tia vạn sợi liên hệ cùng nhân loại.
Trong hoảng hốt, dường như Trần Khánh vừa trông thấy chính mình đứng thẳng trên đỉnh núi cao, cùng những cổ nhân kia ngưỡng vọng mảnh tinh không này.
Muôn hình vạn trạng, vật đổi sao dời…
Ở thời điểm hiện tại, dường như Trần Khánh đang bước lên con đường mà năm đó những vị tiền bối kia đã từng đi qua.