Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 374 - Chương 374 - Cái Gì Ăn Nhiều Mà Không Béo?

Chương 374 - Cái Gì Ăn Nhiều Mà Không Béo?
Chương 374 - Cái Gì Ăn Nhiều Mà Không Béo?

Trần Khánh phát hiện ra rằng hiện tại có rất nhiều đối tượng mà người ta gọi là nhà dinh dưỡng học, bọn họ chuyên môn giảng giải về dinh dưỡng, luôn luôn nói ăn cái này là tốt cho cơ thể, ăn cái kia cũng tốt cho cơ thể, rồi cái gì mà mỗi ngày ăn một quả táo, có thể ngăn ngừa bệnh tim, mỗi ngày ăn một quả trứng gà, bổ sung protein để tăng cường sức đề kháng, rồi mỗi ngày một viên vitamin C, có thể ngăn ngừa bệnh scorbut [1], có bệnh sao?

[1] : Bệnh Scorbut là tên của tình trạng thiếu hụt vitamin C. Nó có thể gây ra thiếu máu, suy nhược cơ thể, mệt mỏi, chảy máu tự phát, đau ở các chi đặc biệt đau ở chân, sưng phù một số bộ phận của cơ thể, đôi khi gây viêm loét lợi và rụng răng.

Người ta một ngày ăn ba bữa cơm, ẩm thực bình thường, móa nó ai dám nói là thiếu dinh dưỡng?

Mỗi ngày đều tuyên truyền là thiếu cái này thiếu cái kia, ngoại trừ tạo ra lo âu, khiến mọi người ăn quá nhiều dinh dưỡng, thậm chí là những loại chất bổ được chiết xuất kia, đây không phải là mưu tài hại mệnh sao?

Thậm chí có một số người còn rất xấu, sau khi xác định gạo là đường, bọn họ đã nói rằng người ăn nhiều cơm sẽ béo.

Đây tuyệt đối là đánh rắm!

Cái gì ăn nhiều mà không béo?

Có vài người uống nước cũng béo cơ mà?

Nói chính xác là, có rất nhiều yếu tố làm cho người ta béo, chẳng hạn như dinh dưỡng dư thừa, khả năng hấp thụ kém, khả năng tiêu hóa kém, vân vân…, để cơm phải cõng cái nồi này, đúng là không có lương tâm.

Trên thực tế, cơm cháo chính một trong những ngũ cốc, là thực phẩm tốt nhất để hấp thụ, cũng là thứ có giá trị dinh dưỡng cao nhất. Nó bổ sung tinh khí thần cho con người, là loại ngũ cốc mà lục phủ ngũ tạng yêu thích nhất.

Người không ăn ngũ cốc, để cho đối phương kiên trì một, hai năm xem, khẳng định là tinh khí thần sẽ bị hao tổn rất lớn!

“Đừng khóc, cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.” Ngay khi tỳ thổ đang than thở khóc lóc, giọng nói của Trần Khánh lại vang lên.

“Ai đó?” Tâm hỏa vẫn phát huy phong độ ổn định trước sau như một.

“Ta là bác sĩ, hẳn là ngươi có thể cảm nhận được mà, tâm hỏa.” Trần Khánh cười nói.

Mặc dù can mộc có vấn đề, nhưng tâm hỏa lại có thể đọc được nội tâm của bệnh nhân, đương nhiên nó cũng có thể biết được Trần Khánh chính là bác sĩ đang bắt mạch cho chúng nó.

“Bác sĩ? Hừ, chính các ngươi đã làm hại can mộc, hiện giờ ngươi còn có mặt mũi tìm tới tận cửa, muốn ăn đánh đúng không?” Tâm hỏa phẫn nộ quát lên.

Nói đến bác sĩ, nó liền tức giận, đương nhiên sẽ không khách khí với Trần Khánh rồi.

“Đừng nóng vội, ta không phải là vị bác sĩ lúc trước đã mổ cho bà ấy, ta…”

Không đợi Trần Khánh nói xong, tâm hỏa đã cắt ngang: “Ta không quan tâm ngươi có phải hay không.”

Ách…

Rất ngang ngược nha!

Đúng là oán khí không nhỏ mà.

“Lỡ như ta có thể giúp được các ngươi thì sao?” Trần Khánh cười hỏi.

“Không cần, dù sao chúng ta cũng quyết định từ bỏ, không sống nữa rồi.” Tâm hỏa bày ra dáng vẻ tiêu sái bất cần đời.

“Ô ô ô ô, ta còn muốn sống nha tâm hỏa!” Tỳ thổ khóc thút thít.

“Câm miệng, thứ không có tiền đồ.” Tâm hỏa lạnh lùng nói.

“Tâm hỏa, ta nghĩ chúng ta có thể cho hắn thử xem sao.” Phế kim nói.

“Làm sao, lời nói của ta mà các ngươi cũng không nghe hả?” Tâm hỏa nói.

“Ta biết ngươi đang cực kỳ tức giận, nhưng dù tất cả chúng ta đều không muốn sống, cũng phải mất một khoảng thời gian mới có thể kết thúc được. Mà trong khoảng thời gian này, can mộc sẽ luôn bị tra tấn, ngươi nhẫn tâm nhìn nó bị tra tấn sao?” Phế kim nói.

“… Chịu đựng thêm một chút nữa không phải là tốt rồi sao? Chỉ cần ta không chống cự được, những thứ hàn thấp này sẽ đến rất nhanh thôi.” Vừa nhắc tới can mộc, thái độ của tâm hỏa đã xìu xuống.

“Nhưng ta không muốn nghe nó kêu thảm thiết nữa.”

“…” Tâm hỏa rơi vào im lặng.

Tất cả bọn chúng đều là đồng khí liên chi [1], bởi vậy nỗi thống khổ cũng có thể cộng hưởng một chút.

[1] : có mối quan hệ thân thiết tựa như anh em ruột thịt.

Chuyện này không chỉ làm chúng nó nghe được tiếng rên rỉ của can mộc, còn khiến chúng nó cảm nhận được một chút thống khổ của can mộc.

Tâm hỏa là đứa đồng cảm nhất với can mộc, bởi vì mộc sinh hỏa, nếu cơ thể có nhiều thấp, đương nhiên hỏa sẽ không đủ.

Đó là lý do vì sao nó rất tức giận!

Nó muốn trả thù bằng cách đồng quy vu tận!

“Thật ra ta cũng không chắc chắn có thể giúp được các ngươi. Giống như phế kim nói, ta chỉ có thể thử một lần. Nếu hành động của ta mang lại được một chút hiệu quả mỏng manh, như vậy các ngươi còn có thể cứu, ít nhất cũng có thể trợ giúp can mộc thoát khỏi nỗi thống khổ hiện giờ. Nếu như không có hiệu quả, các ngươi cứ việc nằm thẳng. Vậy đó, chẳng phải phối hợp với ta một phen, cũng không mang đến bất kỳ tổn thất gì cho các ngươi sao?” Trần Khánh nói.

Trần Khánh nói lời này vì hắn biết, kể cả khi các tế bào ung thư đã di căn đến can mộc, nhưng tình huống vẫn còn khá may mắn, bởi vì chúng chưa hoàn toàn di căn, ít nhất là can mộc vẫn có thể nói chuyện, còn có thể rên rỉ được.

Điều này có nghĩa là chức năng của can mộc chỉ bị suy giảm, chứ không hoàn toàn ngừng lại. Tương đương với ung thư vú còn chưa hoàn toàn chuyển hóa thành ung thư gan.

Nếu hoàn toàn trở thành ung thư gan, Trần Khánh sẽ không đi thử nghiệm.

Ít nhất là với trình độ hiện tại của hắn, hoàn toàn không thể làm được!

“Được, chỉ cần những lời này của ngươi, thì không cần biết ngươi có chữa khỏi hay không, chúng ta vẫn sẽ cảm tạ ngươi, tuy ta cũng chẳng muốn sống mấy.” Tâm hỏa bướng bỉnh nói.

Trần Khánh cười cười: “Được.”

Nói xong, Trần Khánh đã nhanh chóng rời khỏi không gian ngũ tạng.

Sau khi nhìn về phía bệnh nhân một lần nữa, Trần Khánh nghiêm túc nói: “Tình hình không quá lý tưởng. Theo như chị nói, hiện tại một phần tế bào ung thư đã di căn đến gan rồi, bên cạnh đó, trong người mẹ của chị đã tích lũy một lượng lớn hàn thấp, mấu chốt là bà đã trải qua phẫu thuật… Tôi cũng nói rõ ràng với chị, điều trị căn bệnh này rất khó khăn, vì vậy, tôi chỉ có thể thử một lần, không thể cam đoan hành động của tôi có thể mang đến bất cứ hiệu quả trị liệu nào. Như vậy, chị và bà có nguyện ý trị liệu hay không?”

Bình Luận (0)
Comment