Kể từ khi mẹ cô được phát hiện tế bào ung thư di căn, bệnh viện bên Giang Hạ đã không tiếp nhận nữa rồi, bởi vì các bác sĩ nói rằng, với tình huống này của bà ấy, ngay cả khi điều trị cũng không sống được bao lâu, bọn họ khuyên gia đình không cần phải lãng phí nhiều tiền bạc như vậy.
Cho nên, nếu gia đình bọn họ thực sự muốn điều trị, thì phải đi tới bệnh viện lớn hơn.
Ninh Hải Yến cũng rơi vào đường cùng rồi, trong lúc vô tình lướt thấy Trần Khánh, cô ấy mới lựa chọn đi khám bác sĩ trung y xem sao.
Thời điểm Trần Khánh nói hắn có thể thử xem, Ninh Hải Yến đã rất kích động, nhưng tới hiện tại, Trần Khánh lại nói hắn chỉ chữa đúng ba ngày thôi.
Thử hỏi làm sao Ninh Hải Yến có thể bình tĩnh nổi?
Bệnh của mẹ cô ấy chính là ung thư đó, làm sao có thể sinh ra hiệu quả chỉ trong ba ngày được?
Trong lúc nhất thời, Ninh Hải Yến cũng không còn tỉnh táo để phân biệt xem những lời Trần Khánh nói mang theo hàm nghĩa gì nữa? Rốt cuộc, hắn thực sự muốn từ chối chữa bệnh cho mẹ cô, hay là cực kỳ tự tin với hiệu quả chữa trị của mình? Cô ấy không biết, hiện giờ suy nghĩ duy nhất nảy lên trong đầu cô ấy chỉ là “Ba ngày quá ngắn mà thôi”.
“Không ngắn, nếu tôi đã chữa ba ngày mà mẹ của chị vẫn không sinh ra được một chút phản ứng nào, có nghĩa là phương pháp chữa bệnh của tôi không đúng, đã không đúng mà còn tiếp tục chỉ khiến gia đình chị lãng phí tiền bạc mà thôi. Tuy nhiên, tôi có thể nói để chị hiểu rõ hơn, tuy hiệu quả trị liệu hôm nay không lớn, nhưng cũng không phải là không có. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chỉ cần ba ngày đã đủ để nhìn thấy kết quả rồi. Nhưng đương nhiên, tôi vẫn cần chị và mẹ của chị phối hợp một chút.” Trần Khánh nói.
Vừa nghe được những lời này, biểu cảm hoảng hốt trên mặt Ninh Hải Yến lập tức chuyển thành vui sướng, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi: “Vậy cậu mau nói đi.”
Trần Khánh liếc mắt nhìn mẹ của Ninh Hải Yến, lập tức nói: “Nếu tôi nói hai mẹ con chị không được cả ngày suy nghĩ đến căn bệnh này, không được lo lắng cái này lo lắng cái kia, phỏng chừng hai mẹ con chị cũng không làm được. Cho nên… như vậy đi buổi sáng và tối, chị đều phải dẫn mẹ mình đến quảng trường Tàng Long đi dạo từ một đến hai tiếng đồng hồ, ý chị thế nào?”
“Nếu chị phải đi làm không có thời gian, thì cứ để mẹ chị đi một mình, hoặc tìm một người bạn mà mẹ chị biết, nhờ người nọ cùng mẹ chị đi dạo quanh quảng trường cũng được. Miễn là hai mẹ con chị có thể đảm bảo mỗi ngày bác gái đều sẽ hoạt động với mọi người vào buổi sáng và buổi tối, có lẽ ba ngày sau, sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra đó.”
Mỗi người đều có cảm xúc, có ở bên trong cũng có ở bên ngoài, mà cảm xúc bên trong của rất nhiều người đều bị cảm xúc bên ngoài của người khác ảnh hưởng.
Giống như bên cạnh bạn, có một người luôn kể khổ mỗi ngày, thì kể cả khi bạn là một người lạc quan cũng sẽ không vui vẻ lên được.
Nhưng nếu bạn bè xung quanh bạn là những người hài hước, như vậy bạn cũng sẽ tự nhiên mà hòa mình vào trong đó, kể cả khi bạn không biết đùa giỡn giống như họ, nhưng trong lúc bất tri bất giác, thuộc tính hài hước trong bạn cũng sẽ tăng lên.
Trần Khánh biết, hắn chỉ nói hai, ba câu tuyệt không thể thay đổi được tính cách của bác gái này, cũng chỉ có thể nhờ những người bên cạnh dùng hành vi để thay đổi bà ấy mà thôi.
Tình huống này cũng giống thời điểm Trần Khánh đề nghị Trương Hiền Lượng nên tìm một chỗ tập bóng rổ vậy. Nói một cách đơn giản, cảm xúc có thể ảnh hưởng đến hành vi, thì ngược lại, hành vi cũng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc.
Ninh Hải Yến vừa nghe xong đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, vị bác sĩ này cũng chẳng có yêu cầu gì khó khăn cả, không phải đối phương chỉ muốn mỗi ngày mẹ cô ấy đều đi dạo quanh quảng trường hai lần thôi sao? Quá là đơn giản!
“Được được được, mấy ngày nay tôi sẽ xin nghỉ, đưa mẹ tôi đi dạo.” Ninh Hải Yến nói.
Trần Khánh gật gật đầu. Sau khi rút toàn bộ ngân châm ra, hắn mới nhẹ nhàng đỡ bác gái kia dậy, nói: “Ừm, vậy hai người về đi thôi.”
“Cảm ơn, bác sĩ Trần, cảm ơn cậu.” Ninh Hải Yến rất biết ơn vị bác sĩ này.
Nhóm bệnh nhân đang chờ đợi bên ngoài phòng khám, nhìn thấy Trần Khánh dám điều trị cả bệnh ung thư vú, trong lòng không khỏi tràn đầy hy vọng.
Trước đó, buổi chiều vừa đến là vội vội vàng vàng, nhưng lần này tốc độ của Trần Khánh lại chậm hơn rất nhiều.
Bởi vì đa phần những người tới đây đều mắc bệnh khá nghiêm trong.
Chỉ tính riêng quá trình chẩn đoán bệnh đã tiêu hao không ít công phu, lại thêm quá trình trị liệu cũng phí tâm thần rất lớn.
Thậm chí có vài người, sau khi chẩn đoán bệnh nửa ngày, Trần Khánh cũng chỉ có thể bó tay không biện pháp.
Lấy ví dụ như một người người bệnh mắc ung thư gan.
Gần như đối phương đã đến giai đoạn cuối, còn trị liệu bằng hoá chất rồi, không còn tóc, trên mặt đen sạm một màu, lại còn mắc bệnh trướng nước đặc biệt nghiêm trọng, cái bụng vừa lớn vừa lạnh, có cảm giác đang vác theo một tòa núi băng.
Bên trong ngũ tạng của đối phương, can mộc và tỳ thổ đã suy nhược đến mức nói không nên lời, cũng bởi vì trị bệnh bằng hoá chất khiến cho thận thủy gần như cạn sạch, gần như không thể đáp lại được câu hỏi của hắn.
Càng không cần phải nói đến phế kim, bởi vì ngay cả tâm hoả cũng rơi vào tình trạng buông xuôi, không còn muốn cố gắng nữa, thì làm sao phế kim còn có thể sống khá giả được đây?
Bởi vậy, Trần Khánh chỉ có thể nói thẳng với người trong nhà của đối phương, để bọn họ đi tìm một vị bác sĩ trung y khác nhìn xem, dù sao hắn cũng không có biện pháp.
Người nhà của bệnh nhân tỏ ra vô cùng khó hiểu. Rõ ràng vừa rồi ngay cả ung thư vú di căn, Trần Khánh cũng có thể chữa được, thì vì sao ung thư gan giai đoạn cuối lại không được?
Trần Khánh không nói cho bọn họ biết, ung thư vú vốn là bệnh tại lục phủ, dù bác gái kia đã cắt bỏ một phần ung thư, cũng đã trị bệnh bằng hoá chất, thậm chí tế bào ung thư còn di căn rồi, nhưng chỉ cần có thể cam đoan di căn dừng lại ở giai đoạn sơ kỳ, có thể cam đoan khống chế được cơ quan nội tạng chứa tế bào ung thư di căn, vậy còn có cứu chữa.
Nhưng ung thư gan giai đoạn cuối lại khác, bởi vì nó là căn bệnh âm thực nghiêm trọng nhất.