Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 86 - Chương 86 - Thâm Căn Cố Đế!

Chương 86 - Thâm Căn Cố Đế!
Chương 86 - Thâm Căn Cố Đế!

Dù bọn họ trị liệu có hiệu quả, thì kéo dài lâu như vậy, chỉ quỷ mới biết bọn họ có chữa khỏi bệnh hay không!

Thậm chí có một vài người, vì không chịu nổi ốm đau bệnh tật hành hạ, cuối cùng đã lựa chọn tây y dùng dao sắc chặt đay rối (giải quyết nhanh chóng, cắt phéng cái là xong).

Không quan tâm ngươi là trung y hay tây y, ta chỉ biết là hiện giờ ta đang đau không chịu nổi, chỉ muốn giải quyết thật nhanh cho xong thôi.

Cho nên, trung y có một bộ phận thanh danh không được tốt lắm, mà nguyên nhân của chuyện này lại không phải hoàn toàn vì những người khác thành kiến đặt điều…

Mà ở bên trong trung y, phái có hiệu quả trị liệu nhanh nhất chính là Kinh Phương, bọn họ cũng được người ta gọi là phái Thương Hàn, bởi vì nội dung chủ yếu của lưu phái đều được lấy từ trong Thương Hàn Luận của Trương Trọng Cảnh.

Triệu Ninh Quân chính là truyền nhân của lưu phái này!

Nhưng ở thời điểm Trần Khánh học tập cùng ông ấy, Triệu Ninh Quân luôn nói với hắn rằng, học tập trung y không thể cố chấp khăng khăng với một phái hệ, hoặc là một loại phương pháp trị liệu nào đó.

Trên thực tế, có một nhóm người đã mắc bệnh lâu dài cực kỳ khó chữa trị, những trường hợp kiểu này, nên dùng ôn bổ, phải dùng ôn bổ.

Cùng ý nghĩa như vậy, nếu có vài người bệnh đã rơi vào tình thế nghiêm trọng rồi, nên dùng thuốc mạnh phải dùng thuốc mạnh.

Đơn thuốc dùng được thì dùng đơn thuốc, châm cứu dùng được thì dùng châm cứu.

Đừng học theo bộ phận tư duy của tây y kia, nhìn như chuyên nghiệp, kì thực lại ;à hại chết người bệnh mà bản thân cũng không tự biết.

Chẳng qua nếu muốn làm được điều này, vị bác sĩ nọ lại phải tinh thông toàn bộ các phương diện của trung y.

Mà muốn thực hiện được điều này, lại cần người cực kỳ có thiên phú!

"Tê ~~ thoải mái thật. Bác sĩ ơi, tôi có cảm giác toàn thân đều bắt đầu ấm lên rồi." Chung Chí Vinh từ từ nhắm hai mắt lại, thoải mái vô cùng, chỉ thiếu một chút là há miệng rên rỉ.

Trần Khánh đã sớm ngừng động tác trên tay, chuyển qua ngồi một bên quan sát Chung Chí Vinh, thấy tình hình như vậy, hắn cũng nhanh chóng rút ra toàn bộ ngân châm đang cắm trên người ông ấy.

"Mũi của chú đã thông chưa?" Trần Khánh hỏi.

Chung Chí Vinh mở hai mắt, lập tức giật mình, vừa rồi ông ấy vẫn một mực cảm thụ sự biến hóa trong thân thể, vậy mà một chốc lát đã quên đi tình trạng cái mũi của mình rồi.

Và hiện giờ, mũi ông ấy không chỉ thông thoáng, còn không có chút nước mũi nào, cảm giác gai gai ở cổ họng, chỉ cần nuốt một ngụm nước miếng cũng đau đã biến mất.

Móa ơi, vậy là ông ấy khỏi rồi sao?

"Không phải chứ? Bác sĩ, tôi khỏi bệnh rồi sao?" Chung Chí Vinh có chút không thể tin được, nhanh chóng hỏi lại.

Phải biết rằng, căn bệnh cảm mạo này đã tốn của ông ấy tới ba, năm ngày chữa trị, vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, vì sao lần này bác sĩ chỉ châm vài cái đã khỏi rồi?

Chỉ vài phút thôi sao?

Chung Chí Vinh đưa mắt nhìn di động, từ lúc ông ấy bước vào cửa phòng, mới trôi qua chừng mười sáu phút.

Ai nha, để ông ấy gặp được thần y rồi nha!

"Còn chưa đâu, chú chỉ khỏi mỗi bệnh cảm mạo thôi, còn vấn đề tỳ thận dương hư vẫn chưa được giải quyết." Trần Khánh cười nói.

Hắn rất thích vẻ mặt kinh ngạc của người bệnh, nó đại biểu cho cảm giác thành tựu trong lòng hắn.

Tỳ thận dương hư?

Chung Chí Vinh không hiểu tình huống này là gì.

Không phải ông ấy chỉ mắc chút cảm mạo thôi sao?

Vì sao còn tỳ thận dương hư gì gì nữa chứ?

"Tỳ thận dương hư?"

"Đúng vậy, tại vì hàng năm chú đều công tác suốt đêm, buổi sáng mới đi ngủ, khiến cho thân thể không được rèn luyện, làm âm khí quá nặng, mà dương khí suy yếu. Chưa hết, ba bữa cơm không điều độ, ngũ tạng chẳng được tẩm bổ sinh sôi, dần dà lâu ngày, bên trong ngũ tạng lục phủ đã có chút hao tổn, nhưng vấn đề chủ yếu vẫn là tỳ thận dương hư."

"Tôi thừa nhận chuyện không rèn luyện này, nhưng mà sau khi tôi hoàn tất công việc, buổi sáng đều ngủ đủ tám tiếng, đâu có để thân thể phải chịu đựng cơn buồn ngủ, mệt mỏi quá đáng đâu. Các chuyên gia đều nói, một ngày ngủ đủ tám giờ là được mà."

"Chúng ta không nói chuyện về các chuyên gia vội. Cháu hỏi chú, sau khi ban ngày chú ngủ đủ tám tiếng, lúc đứng lên, có cảm giác như thế nào?"

"Ách... Không quá thoải mái, cứ có cảm giác không ngủ đủ, toàn thân hữu khí vô lực (uể oải, ỉu xìu)..."

"Không phải tình trạng như vậy rất đáng lo ngại sao? Không ngủ đủ, hữu khí vô lực… hết thảy những biểu hiện này đều là thân thể của chú đang muốn nói cho chú biết rằng, ngày đêm đảo ngược là không đúng. Nghĩa là sau khi thức đêm, không cần biết chú bổ sung bao nhiêu giác khác, cũng chẳng có tác dụng gì cả. Nói theo một cách khác, thời điểm mùa xuân, chú không đi gieo trồng, lại đợi cho đến mùa thu đã đói bụng rồi, chú mới đi giáp hạt, có ý nghĩa gì không?"

"Trồng trọt và thân thể giống nhau sao?"

"Chú thấy hai phương diện này khác biệt ở điểm nào? Thực vật, động vật đều tuân theo thiên địa pháp tắc, xuân sinh hạ trưởng, thu thu đông tàng [1]. Con người chúng ta cũng sinh tồn trên địa cầu này, còn được định nghĩa là động vật bậc cao, có thể không quan tâm tới thiên địa pháp tắc ư?"

[1] Mùa xuân sinh sôi, mùa hạ trưởng thành, mùa thu thu hoạch, mùa đông tích trữ.

"Thì hiện tại không phải đã có điều hòa nhiệt độ và khí ấm rồi ư? Mặc kệ các mùa biến hóa, chúng ta cũng không sợ mà."

"Vậy vì sao vừa tới thời điểm khí hậu biến hóa, chú lại nhiễm bệnh?"

"Ách... Chính là chuyên gia nói..."

Bành!

Trần Khánh vỗ mạnh tay trên bàn, gắt lên: "Thân thể là của chú hay là của chuyên gia?"

Khi nói chuyện, hai tròng mắt của Trần Khánh lập tức gắt gao nhìn chằm chằm vào Chung Chí Vinh, trong ánh mắt hắn có phẫn nộ, cũng có bi ai, nhưng phần nhiều vẫn là bất đắc dĩ.

Hắn biết những lời Chung Chí Vinh vừa nói này, hoàn toàn không phải là lỗi của ông ấy.

Ở thời đại tin tức xã hội phát triển thịnh vượng này, tất cả mọi người đều có thể tiếp thu đến các nguồn tin tức vô cùng vô tận, chỉ là … năng lực phân biệt tin tức của con người lại có hạn.

Có một vài vị chuyên gia chiếm cứ địa vị chủ yếu trên chiến tuyến sức khỏe, tự nhiên sẽ mượn dùng internet tuyên truyền tri thức khỏe mạnh của bản thân ra bốn phía.

Cũng bởi vì trên đầu những vị chuyên gia này luôn gắn một đống danh hiệu vừa nhìn đã thấy cực kỳ lợi hại rồi, tựa như "Chuyên gia", "Giáo sư", "Chủ nhiệm", "Viện sĩ"… vân vân, khiến cho mỗi một lời bọn họ phát ngôn trên truyền thông, đều giống như một loại tư tưởng được chạm nổi, hung hăng đóng đinh vào trong đầu tất cả mọi người.

Thâm căn cố đế! (Ăn sâu bén rễ)

Bình Luận (0)
Comment