"Tôi hỏi cậu ta, vị bác sĩ trung y kia đã chữa trị cho cậu ta như thế nào. Cậu ta nói, cậu ấy chỉ đâm một châm, đã hết sỏi trong thận rồi..."
Lý Lỗi nói chuyện rất nhỏ, nhưng ở bên ngoài phòng khám bệnh số bốn, có hai cái đầu người, vừa vặn nhô lên treo ngay tại khung cửa, bốn tròng mắt đều trợn trừng lên y hệt cái đèn lồng.
"Bưu ca, có phải lỗ tai của tôi có vấn đề hay không? Vừa rồi người kia mới nói Trần Khánh chỉ dùng một châm cũng chữa khỏi cho người bệnh có thận kết sỏi hả?" Tiếu Khải ngây ngốc như con rối gỗ.
Dịch Đại Bưu cũng sao chép y chang vẻ mặt của đối phương, gã nhẹ nhàng lắc lắc cái đầu với mái tóc bổ đôi của mình, nói: "Cậu hỏi tôi? Móa nó tôi còn đang muốn hỏi cậu đó! !"
"Nói thật, lúc vừa mới tiến vào, tôi hoàn toàn không tin cậu lại có năng lực tới mức này, nhưng tới hiện tại, tôi đã hoàn toàn tin tưởng rồi. Đúng là trung y không dựa vào dụng cụ cũng có thể chẩn đoán ra tình huống bệnh tật của người bệnh."
"Nhưng mà tôi rất tò mò, rốt cuộc là cậu làm như thế nào mà chỉ dùng một châm chữa khỏi lại chữa khỏi thận kết sỏi? Rút cuộc nguyên lý là gì? Bản chất của loại chữa trị này có gì khác so với phương pháp tán sỏi từ bên ngoài cơ thể của chúng tôi?"
Lý Lỗi hỏi một câu y chang người bình thường có tính hiếu kỳ quá mạnh.
Lại nói, trước kia gã xem thường trung y nhiều đến bao nhiêu, thì hiện tại lại muốn hiểu biết về trung y nhiều tới bấy nhiều.
"Anh thật sự muốn biết sao?" Trần Khánh cười nói.
Lý Lỗi nghiêm túc gật gật đầu: "Tôi có thể trả tiền!"
Đầu năm nay, xem một bài luận văn cũng phải bỏ tiền, huống chi là kỹ thuật cốt lõi của trung y?
Nếu Trần Khánh chịu nói cho gã biết, Lý Lỗi cảm thấy dù bản thân phải tiêu tiền cũng tuyệt đối có giá trị.
"Vậy anh có biết bản thân mình mắc bệnh gì không?" Trần Khánh hỏi.
"Tràng vị không khoẻ, chân lông nhiễm trùng. Chuyện này tôi có biết rồi, mấy ngày nay tôi vẫn luôn uống thuốc đều đặn." Lý Lỗi nói.
"Nghĩa là anh đồng thời đi khám cả khoa da liễu và nội khoa tiêu hóa?" Trần Khánh nói.
"Đúng, có vấn đề gì sao?" Lý Lỗi không hiểu cho lắm.
"Không vấn đề gì, đối với các anh, đây đương nhiên là chuyện rất thực bình thường, nhưng đối với trung y chúng tôi, anh chỉ có một bệnh thôi." Trần Khánh nói.
"Một bệnh thôi sao?" Lý Lỗi tò mò hỏi.
"Tỳ vị là ngọn nguồn sinh đàm, phế là cơ quan trữ đàm, tràng vị không khoẻ đại biểu cho tỳ hư, tỳ hư lại sinh đàm, đàm nhiều cản trở phế làm việc, mà phế lại quản lý da lông, tự nhiên làn da sẽ sinh ra mụn nhọt. Cho nên, tràng vị không khoẻ, chân lông nhiễm trùng, chẳng qua chỉ là thân thể biểu hiện chứng bệnh ấy ra ngoài mà thôi, nguyên nhân chân chính vẫn là trong cơ thể anh có đàm thấp." Trần Khánh nói.
Nếu chia ra từng câu thì Lý Lỗi hiểu, nhưng sau khi trộn chung cả đám lại cùng một chỗ, đột nhiên hết thảy trở nên hỗn loạn, gã không biết nên hiểu làm sao.
Thật ra loại tình trạng này cũng không phải năng lực lý giải của Lý Lỗi có vấn đề, mà là khác nghề như cách núi.
Trên thực tế, dù nằm trong cùng một cái bệnh viện, nhưng trình độ hiểu biết của một vị bác sĩ ngoại khoa ngực về khoa chấn thương chỉnh hình, cũng chỉ tương đương với bác sĩ thực tập mới đến thôi.
Lý Lỗi chưa từng biết tới tri thức trung y, ngay cả một chút nội dung nhỏ lẻ về tri thức có liên quan, gã cũng chưa từng đọc, thì có thể hiểu được lượng kiến thức về trung y trong đầu gã ít ỏi tới mức nào rồi.
Phỏng chừng chộp tới đây một người bạn trên mạng chỉ xem qua vài video ngắn ngủi về trung y được truyền bá rộng rãi trên internet, cũng thạo nghề hơn gã.
"Cậu muốn nói rằng tràng vị không khoẻ, chân lông nhiễm trùng, chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi sao? Nhưng làm sao mà trong cơ thể tôi lại có đàm thấp?" Lý Lỗi nói.
Trần Khánh chăm chú nhìn Lý Lỗi một cái, thấy gã có vẻ vô cùng chân thành muốn biết, mà hoàn toàn không có cái nhìn kiểm tra đánh giá như lúc đầu nữa, mới nói: "Vậy anh đợi một lát nhé."
Nói xong, Trần Khánh lại đặt tay lên vị trí cổ tay Lý Lỗi.
Ngay tức khắc, trong đầu Trần Khánh lại khôi phục thành một mảnh ồn ào.
"Có chịu thôi đi không, có chịu thôi đi không? Mỗi ngày ta đều phải đối phó với bọn chúng, thì cũng thôi đi, nhưng tới bây giờ còn phải đối phó với các ngươi nữa? Rõ ràng đó là thứ tất cả chúng ta nên đồng tâm hiệp lực mới có thể đuổi đi, vì sao chỉ một chút bệnh tật nhỏ mà cả đám cứ đùn đẩy cho nhau vậy? Có phải ta vẫn một mực không phát uy, nên các ngươi mới không thèm để ta vào mắt, có phải thế hay không?"
Trần Khánh vừa tiến đến, chợt nghe thấy tâm hoả đang rít gào.
"Chào các ngươi. Mọi người đừng hoảng hốt, ta là bác sĩ, không có ác ý. Hẳn là can mộc có thể làm chứng, hiện tại ta đang khám bệnh cho bộ thân thể của các ngươi, các ngươi có thể hiểu được không?"
Mỗi lần khi Trần Khánh đi vào trong thân thể một người bệnh, hắn đều phải giải thích cho đám ngũ tạng này hiểu mình là ai, thực sự có chút mất hứng.
Bởi vậy, hắn dứt khoát trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, chỉ cho bọn chúng thấy thân phận của mình, sẽ bớt được rất nhiều lời đối thoại dong dài không cần thiết.
"Can mộc, những lời hắn nói có đúng hay không?" Tâm hoả hoài nghi hỏi.
Can mộc dừng một chút, mới trả lời: "Âm thanh giống nhau, nhưng hắn vào đây bằng cách nào chứ?"
Trần Khánh cười nói: "Chuyện này các ngươi không cần quan tâm đâu. Nói chung là hiện tại ta đang muốn làm rõ ràng xem rút cuộc vấn đề nằm ở đâu, sau đó mới có thể chữa bệnh được. Kế tiếp ta sẽ lần lượt đặt câu hỏi với các ngươi, các ngươi có thể phối hợp hay không?"
Ngũ tạng im lặng một lát.
Tiếp theo lại là giọng nói của tâm hoả.
"Có nghe hay không? Đợi lát nữa tất cả phải thành thật một chút, đừng có đẩy đến đẩy lui nữa, hỏi đến đứa nào, đứa ấy trực tiếp trả lời." Tâm hoả dạy dỗ xong, mới nói với Trần Khánh: "Bác sĩ, ngươi hỏi đi."
Trần Khánh gật đầu nói: "Thận thủy, vấn đề đầu tiên ta muốn hỏi là ngươi, toàn thân hắn đầy đàm thấp, cũng chính là thứ dính nhằng nhằng mà các ngươi mới nói đó, ban đầu nó xuất hiện khi nào?"
Thận thủy lười biếng nói: “Khoảng hơn hai tháng trước, ta cũng nhớ không rõ lắm."
Trần Khánh hỏi tiếp: "Vậy hơn hai tháng trước, ngươi có cảm nhận được bản thân mình xảy ra vấn đề gì hay không?"
Xảy ra vấn đề gì ư? Thận thủy cẩn thận nhớ lại một chút: "Không nhớ được, hình như lúc ấy ta cũng không xảy ra vấn đề gì."
"Có, có vấn đề, ta còn nhớ rất rõ ràng." Bỗng nhiên tỳ thổ nói.
"Vậy ư? Ngươi tỉ mỉ nói đi." Trần Khánh nói.