Tiếng hệ thống báo "bị hack" chỉ vang lên một lần duy nhất, rồi sau đó lại chìm vào im lặng tuyệt đối. Sự tĩnh lặng này càng khiến tôi cảm thấy bất an. Nó giống như bình yên trước cơn bão, hoặc như một con thú bị thương đang nín thở chờ thời cơ phản công. Tôi biết, trận chiến thực sự chỉ mới bắt đầu.
Thông tin từ Hồng Ngọc và Lý Triệt về "Người Bảo Vệ Kịch Bản" và "thí nghiệm số mệnh" đã mở ra một tầm nhìn hoàn toàn mới. Giờ đây, tôi không chỉ đấu với Cố Thời Nguyệt, mà còn đấu với một thế lực vô hình, một bàn tay đang thao túng số phận của những con người trong thế giới này. Điều đó khiến tôi vừa rùng mình, vừa dâng lên một sự căm phẫn tột độ.
Cố Thời Nguyệt, dĩ nhiên, không thể chịu đựng được việc tôi ngày càng được lòng mọi người. Sau vụ yến tiệc cung đình, ả biết rằng những chiêu trò nhỏ lẻ đã không còn hiệu quả. Lần này, ả quyết định giáng một đòn chí mạng, một trận tai tiếng đủ lớn để nhấn chìm tôi hoàn toàn.
Đó là một buổi chiều nắng nhạt, khi tôi đang đọc sách trong thư phòng. Một tin đồn kinh hoàng bắt đầu lan nhanh như cháy rừng trong phủ:
— "Nghe nói Thượng Quan Minh Nguyệt cô nương... đã bí mật qua lại với một vị công tử nhà họ Trịnh, thậm chí còn hẹn hò ở chùa chiền, không giữ thể diện cho gia tộc!"
Vị công tử nhà họ Trịnh mà tin đồn nhắc đến không ai khác chính là kẻ phong lưu, ăn chơi trác táng mà tôi từng suýt bị gả cho ở kiếp đầu. Đây là một mũi tên trúng hai đích: vừa hủy hoại danh tiếng của tôi, vừa ngầm ám chỉ rằng tôi là một kẻ lẳng lơ, không đứng đắn, làm ô uế thanh danh của Thượng Quan gia.
Cố Thời Nguyệt khéo léo gieo rắc tin đồn này qua những bà mối, những người hầu chuyên buôn chuyện, và cả một vài vị tiểu thư khác từng bị tôi "lấn át" ở yến tiệc cung đình. Chúng được lan truyền nhanh chóng, không có bằng chứng cụ thể, nhưng đủ để khiến tôi bị dòm ngó, bị chỉ trỏ.
Tôi không hề hoảng sợ. Ngược lại, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, rồi hóa thành sự bình tĩnh đến đáng sợ. Tôi biết, đây chính là "trận chiến ngầm" mà tôi chờ đợi. Tôi đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này.
Tôi không nhún nhường, không chạy đi thanh minh, cũng không cố gắng trốn tránh. Tôi để tin đồn lan rộng. Để Cố Thời Nguyệt cảm thấy đắc thắng.
Đến một buổi tiệc trà nhỏ do mẹ ta tổ chức để "gắn kết tình thân" (thực chất là để nghe ngóng tin tức), Cố Thời Nguyệt đã xuất hiện. Ả mặc một bộ váy đơn giản, vẻ mặt lo lắng, đôi mắt ngấn nước như thể vừa khóc xong. Nàng ta cố tình tiếp cận tôi, rồi cất giọng nhỏ nhẹ, đủ để mọi người xung quanh nghe thấy:
— "Minh Nguyệt muội muội... muội đừng buồn. Người ta nói gì cũng đừng để ý. Huynh trưởng Trịnh công tử... dù tính tình có chút phóng khoáng, nhưng chắc chắn không có ý đồ gì với muội đâu. Mọi người chỉ là... hiểu lầm thôi."
Ả vừa nói vừa nắm tay tôi, ra vẻ an ủi. Đây chính là đòn hiểm của ả: không trực tiếp nói tôi "quan hệ mờ ám", mà chỉ thanh minh một cách "vô tình", khiến tin đồn được củng cố. Ai nghe cũng nghĩ: "À, hóa ra là thật, Cố Thời Nguyệt còn phải ra mặt an ủi kìa."
Tôi nhìn thẳng vào mắt ả, không một chút biểu cảm. Rồi tôi khẽ hất tay ả ra, không mạnh, nhưng đủ để thể hiện sự lạnh nhạt. Tôi nở một nụ cười nhạt, giọng nói không quá lớn nhưng đủ vang vọng trong không khí tĩnh lặng:
— "Cố Thời Nguyệt biểu muội, muội đừng có nói những lời không có căn cứ như vậy."
Cố Thời Nguyệt ngạc nhiên. Ả tưởng tôi sẽ nổi nóng, sẽ la lối như mấy kiếp trước. Nhưng tôi thì không. Tôi tiếp tục, giọng điệu sắc bén như lưỡi dao:
— "Ta và Trịnh công tử chưa từng gặp mặt riêng. Cả phủ Thượng Quan đều biết ta không bao giờ ra khỏi cổng mà không có người hầu đi kèm. Hơn nữa, những nơi ta đến đều là những địa điểm công khai, có nhiều người qua lại. Chẳng lẽ, biểu muội lại muốn nói ta hẹn hò giữa ban ngày ban mặt, dưới bao nhiêu cặp mắt nhìn sao?"
Tôi nhìn quét qua một lượt những người đang lắng tai nghe, ánh mắt đầy sự chất vấn. Rồi tôi quay sang Cố Thời Nguyệt, giọng càng lạnh lùng hơn:
— "Hay là... biểu muội biết rõ ta không làm vậy, nhưng lại cố tình thanh minh những lời không cần thanh minh, để tin đồn càng thêm lan rộng?"
Cố Thời Nguyệt tái mặt. Đôi mắt nàng ta bắt đầu ngấn nước, nhưng tôi không cho ả cơ hội khóc lóc. Tôi tiếp tục, mỗi lời nói là một cái tát vào mặt ả:
— "Huống hồ, Trịnh công tử là khách quý của phủ ta, lại có chút giao hảo với huynh trưởng ta. Nếu tin đồn này mà đến tai Hoàng thượng, chẳng phải là làm khó cho phụ thân và huynh trưởng sao? Ta đây là em gái của huynh trưởng, là con gái của phụ thân, không thể nào làm chuyện thất lễ như vậy. Nhưng biểu muội... lại 'quan tâm' đến mức làm hại thanh danh của phủ Thượng Quan ta sao?"
Câu nói cuối cùng của tôi như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Cố Thời Nguyệt. Ả không chỉ bị vạch trần chiêu trò, mà còn bị gán cho tội danh "làm hại gia tộc". Vẻ mặt ả từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng sợ, rồi thành tức giận tột độ.
Mẹ tôi, người nãy giờ vẫn im lặng quan sát, lúc này mới lên tiếng, giọng trầm hẳn xuống:
— "Thời Nguyệt, con về nghỉ đi."
Cố Thời Nguyệt nhìn tôi đầy căm hờn, rồi quay gót bỏ đi, không còn vẻ dịu dàng giả tạo.
Trận tai tiếng đã được dập tắt. Tôi không chỉ minh oan cho mình, mà còn giáng một đòn mạnh vào Cố Thời Nguyệt. Tô Nhược Y, người nãy giờ vẫn im lặng, nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc và có chút nghi ngờ về Cố Thời Nguyệt. Tôi biết, hạt giống nghi ngờ đã được gieo trong lòng cô ấy.
Sau buổi tiệc trà, tôi lặng lẽ tiếp cận một số hạ nhân cũ từng bị "trừng phạt vì đắc tội chị dâu" mà Mai Nhi đã điều tra. Tôi hỏi han họ về những lần họ bị oan ức, về những lý do thật sự đằng sau việc họ bị phạt. Mỗi câu chuyện đều chỉ về một bàn tay vô hình, một người nào đó đã cố tình "chỉnh họ" theo một kịch bản nhất định.
Tôi nhận ra, có một "nhà điều khiển" phía sau. Cố Thời Nguyệt chỉ là một trong số những con rối của hắn ta.