Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 15

Lời giải thích của Lý Triệt về "Thí nghiệm số mệnh" và giả thuyết Cố Thời Nguyệt là "chủ nhiệm hệ thống" đã khiến bức màn bí ẩn về cái vòng lặp ba lần chết của tôi hoàn toàn được vén lên. Tôi không còn là một cô gái xuyên không lạc lối trong một cuốn truyện, mà là một "biến số" đang bị thao túng trong một cuộc thử nghiệm tàn nhẫn. Sự tức giận và quyết tâm trong tôi cháy lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Hệ thống vẫn giữ im lặng. Sự im lặng này như một sự thừa nhận rằng tôi đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của nó. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là tôi đang tự mình bước đi trên một con đường đầy rủi ro, không có bất kỳ sự bảo hộ hay chỉ dẫn nào.

Trong những ngày tiếp theo, tôi và Lý Triệt liên tục trao đổi thông tin, phác thảo kế hoạch. Mục tiêu không chỉ là vạch trần Cố Thời Nguyệt, mà là tìm ra cách vô hiệu hóa hoàn toàn "thí nghiệm" này, giải phóng chúng tôi khỏi cái số mệnh bị định sẵn.

Và rồi, ngày đại hôn của Tô Nhược Y và huynh trưởng Thượng Quan Cảnh Hà cũng đến.

Đây là một sự kiện trọng đại trong cốt truyện gốc, đánh dấu việc nữ chính chính thức bước vào phủ Thượng Quan và bắt đầu cuộc sống của mình. Trong những kiếp trước, tôi sẽ là kẻ gây rối, phá hoại không khí vui vẻ của buổi hôn lễ, hoặc bị Cố Thời Nguyệt lợi dụng để tạo ra rắc rối.

Nhưng lần này thì khác.

Tôi mặc một bộ lễ phục trang trọng, màu đỏ tươi nhưng không quá chói mắt, toát lên vẻ đoan trang của một tiểu thư khuê các. Tôi giữ nụ cười đúng mực, không quá gượng gạo, cũng không quá thân mật. Tôi biết, mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào cô dâu và chú rể, nhưng cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ "sự cố" nào liên quan đến cô em chồng "tai tiếng" như tôi.

Khi kiệu hoa của Tô Nhược Y tiến vào phủ, tiếng pháo nổ vang trời, tiếng nhạc hỉ tấu lên rộn ràng. Tôi đứng bên cạnh mẫu thân, ánh mắt quét một lượt qua đám đông. Cố Thời Nguyệt cũng có mặt, đứng không quá xa tôi. Nàng ta mặc một bộ váy màu xanh nhạt, vẻ mặt trầm tư, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi đầy vẻ dò xét. Ả ta chắc chắn đang nghi ngờ liệu tôi có giở trò gì trong ngày trọng đại này không.

Nhưng tôi không có ý định gây rối. Ngược lại, tôi muốn đảm bảo buổi hôn lễ diễn ra một cách suôn sẻ nhất có thể. Điều đó không phải vì tôi yêu quý Tô Nhược Y, mà vì tôi muốn chứng minh cho "nhà điều khiển" và Cố Thời Nguyệt thấy rằng, tôi đã vượt ra ngoài dự đoán của họ. Tôi không còn là con rối dễ điều khiển.

Khi Tô Nhược Y bước xuống kiệu hoa, vẻ đẹp thanh thuần của cô ấy khiến mọi người phải trầm trồ. Cô ấy mặc bộ phượng bào đỏ thẫm, đầu đội phượng quan, e lệ nhưng vẫn toát lên khí chất của một nữ nhân hiền thục. Huynh trưởng Thượng Quan Cảnh Hà đón cô ấy với nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

Họ cùng nhau hoàn thành các nghi lễ một cách trang trọng. Tôi đứng đó, quan sát từng cử chỉ. Không có cảnh tôi gây gổ, không có màn kịch tôi bị gài bẫy. Buổi hôn lễ diễn ra hoàn hảo.

Cố Thời Nguyệt liên tục nhìn tôi, như thể đang chờ đợi tôi làm điều gì đó. Nhưng tôi chỉ mỉm cười, đôi mắt vô cảm. Điều đó khiến ả ta càng thêm khó chịu, vì không thể đoán được tôi đang nghĩ gì.

Đến khi nghi lễ cúng bái tổ tiên kết thúc, Tô Nhược Y được đưa về tân phòng. Theo quy củ, tôi, với tư cách là em chồng, phải vào tân phòng chào hỏi chị dâu.

Tôi bước vào. Tân phòng được trang hoàng lộng lẫy, tràn ngập hương nến và mùi trầm hương. Tô Nhược Y ngồi trên giường, khăn hỷ che mặt.

Tôi tiến đến gần, theo đúng lễ nghi, rót một chén trà, rồi dâng lên Tô Nhược Y:

— "Chị dâu, mời trà."

Tô Nhược Y khẽ nâng khăn, lộ ra gương mặt thanh tú, đôi mắt trong veo nhìn tôi. Có lẽ cô ấy vẫn còn chút ngỡ ngàng trước sự thay đổi của tôi. Cô ấy nhận chén trà từ tay tôi, khẽ gật đầu, rồi chậm rãi uống.

— "Cảm ơn muội muội." – Giọng cô ấy vẫn dịu dàng như gió thoảng.

Tôi chỉ mỉm cười. Tôi không nói thêm điều gì sáo rỗng. Tôi biết, mối quan hệ "chị dâu – em chồng" này sẽ không còn như trong cốt truyện gốc. Tôi sẽ không làm khó cô ấy, và tôi cũng hy vọng cô ấy sẽ không trở thành vật cản trên con đường của tôi.

Khi tôi rời khỏi tân phòng, tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm. Một phần của cốt truyện đã trôi qua một cách êm đềm, không có tai họa nào xảy ra với tôi. Điều đó chứng tỏ rằng, tôi thực sự đã thay đổi được dòng chảy của định mệnh.

Tôi đi ra vườn, nơi Lý Triệt đang đứng đợi. Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy thấu hiểu.

— "Mọi chuyện ổn cả chứ?" – Anh ta hỏi khẽ.

Tôi gật đầu:

— "Ổn cả. Không có rắc rối nào. Dường như, vòng lặp đã thực sự bị phá vỡ một phần."

Lý Triệt khẽ mỉm cười.

— "Vậy thì, chúng ta có thể bắt đầu với ván cờ cuối cùng rồi."

Tôi nhìn về phía Cố Thời Nguyệt đang đứng lẫn trong đám đông, ánh mắt ả vẫn còn vương sự khó hiểu và nghi ngờ. Tôi biết, cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu. Và lần này, tôi sẽ không chết.

Bình Luận (0)
Comment