Hôn lễ của Tô Nhược Y đã trôi qua êm đẹp, không một rắc rối nào, chính xác như tôi mong muốn. Sự kiện này như một lời khẳng định thầm lặng cho Cố Thời Nguyệt và "nhà điều khiển" rằng tôi đã hoàn toàn thoát ly khỏi "kịch bản". Tôi không còn là con rối dễ bị giật dây nữa. Nhưng tôi biết, ả sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Hệ thống vẫn giữ im lặng. Khoảng trống trong đầu tôi giờ đây không còn đáng sợ nữa, mà trở thành một khoảng không để tôi tự do suy nghĩ, tự do hành động. Tôi đã tìm thấy tự do trong chính sự im lặng đó.
Sau hôn lễ, Cố Thời Nguyệt trở nên kín tiếng hơn. Nàng ta không còn giở những chiêu trò nhỏ lẻ, cũng không còn rải rắc tin đồn một cách trắng trợn. Ả lùi vào bóng tối, quan sát tôi, chờ đợi một sơ hở. Nhưng tôi biết, ả ta đang ấp ủ một âm mưu lớn hơn, tinh vi hơn.
Tôi và Lý Triệt tiếp tục đào sâu điều tra về "Kẻ Sáng Lập" và "thí nghiệm số mệnh". Anh ta đã tìm thấy thêm những ghi chép cổ về cách thức "hệ thống" vận hành, và những "biến số" đã từng bị kiểm soát trong quá khứ.
— "Dường như, có những 'biến số' đã từng cố gắng phản kháng, nhưng đều thất bại." – Lý Triệt nói, giọng anh ta trầm xuống. – "Họ bị loại bỏ, hoặc bị đẩy vào những vòng lặp vô tận cho đến khi ý chí bị phá hủy hoàn toàn."
Điều này càng khiến tôi quyết tâm hơn. Tôi sẽ không trở thành một trong số những "biến số" thất bại đó.
Mục tiêu tiếp theo của tôi là vạch mặt Cố Thời Nguyệt một cách triệt để, không phải chỉ là những màn đấu khẩu nhỏ. Tôi cần một bằng chứng rõ ràng, không thể chối cãi, trước mặt nhiều người có ảnh hưởng.
Cơ hội đến vào một buổi tiệc trà thân mật do Tô Nhược Y tổ chức, mời một vài vị tiểu thư và phu nhân trong gia tộc và bạn bè thân thiết. Tô Nhược Y, giờ đây đã là đương gia chủ mẫu của phủ Thượng Quan, đang cố gắng xây dựng hình ảnh của một nữ chủ nhân khéo léo, hiếu khách. Tôi biết, đây là một nước cờ tuyệt vời của cô ấy, và cũng là một cơ hội cho tôi.
Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Tôi dặn Mai Nhi theo dõi chặt chẽ Cố Thời Nguyệt, và Lý Triệt cũng giúp tôi thu thập một số thông tin quan trọng về những người Cố Thời Nguyệt đã từng lợi dụng hoặc hãm hại trong quá khứ.
Buổi tiệc trà diễn ra trong một không khí ấm cúng. Tô Nhược Y, với vẻ đẹp dịu dàng, tiếp đón khách chu đáo. Tôi ngồi cạnh cô ấy, giữ một thái độ trầm tĩnh, quan sát. Cố Thời Nguyệt cũng có mặt, vẫn với vẻ ngoài thanh khiết như sương mai, nhưng ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía tôi đầy vẻ dò xét.
Đúng như dự đoán của tôi, Cố Thời Nguyệt không thể kiềm chế được bản tính của mình. Ả bắt đầu "vô tình" kể lại một câu chuyện về việc một vị tiểu thư nào đó đã bị mất một món trang sức quý giá trong một buổi tiệc, và sau đó "vô tình" làm đổ tội cho một người hầu vô tội. Ả ta kể lại câu chuyện với vẻ mặt đầy đồng cảm cho người hầu, nhưng lại ngầm ám chỉ rằng đó là do sự "thiếu cẩn trọng" của chủ nhân.
Đây là một chiêu trò quen thuộc của ả, luôn dùng những câu chuyện không rõ ràng để gieo rắc nghi ngờ và làm mất uy tín của người khác. Và tôi biết, ả ta đang nhắm vào Tô Nhược Y, người giờ đây là chủ mẫu của phủ.
Tôi không đợi ả nói hết. Tôi mỉm cười, giọng nói rõ ràng nhưng không quá gay gắt:
— "Ôi, Thời Nguyệt biểu muội kể chuyện thật hay. Chuyện về món trang sức bị mất đó, ta nhớ không lầm thì nó đã từng xảy ra với... chính muội phải không?"
Cố Thời Nguyệt giật mình. Ánh mắt ả ta thoáng qua sự hoảng loạn.
Tôi tiếp tục, mỗi lời nói là một nhát dao:
— "Ta nhớ rõ ràng, đó là chiếc trâm ngọc bích mà muội rất yêu quý. Và cũng là chính muội đã tự tay cất giấu nó, rồi vu oan cho một nha hoàn tên là Hoa Nhi, đúng không?"
Cố Thời Nguyệt tái mét mặt. Những người có mặt đều sững sờ. Tô Nhược Y nhìn tôi, rồi nhìn Cố Thời Nguyệt, ánh mắt cô ấy đầy vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.
Tôi không dừng lại. Tôi quay sang những vị phu nhân khác, giọng nói ôn tồn:
— "Các vị phu nhân có lẽ không biết, Cố Thời Nguyệt biểu muội của ta có một sở thích đặc biệt. Nàng ấy rất thích... dàn dựng những câu chuyện như vậy. Ban đầu, ta cũng từng bị nàng ấy lợi dụng để làm những chuyện dại dột, làm mất mặt gia tộc. Ta từng là một kẻ ngu ngốc, tin lời nàng ấy, để nàng ấy thao túng."
Tôi nói những lời này, không phải để hạ thấp mình, mà là để phơi bày sự thật về Cố Thời Nguyệt. Tôi tiếp tục, giọng điệu sắc bén hơn:
— "Mấy kiếp trước, ta tin ả mù quáng, cứ thế mà bị dắt mũi. Nhưng giờ đây, ta đã sáng mắt. Và ta tin, những người bị oan ức bởi nàng ấy, cũng nên được minh oan."
Tôi nhìn thẳng vào Cố Thời Nguyệt, đôi mắt tôi không chút khoan nhượng:
— "Chuyện của Hoa Nhi nha hoàn, ta đã tìm hiểu rõ. Cô ấy đã bị muội vu oan, và bị đuổi khỏi phủ một cách oan uổng. Chẳng lẽ, muội muốn tiếp tục dùng những chiêu trò này để làm hại Tô Nhược Y chị dâu ta sao?"
Toàn bộ phòng tiệc chìm vào im lặng. Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào Cố Thời Nguyệt. Nàng ta không thể nói được lời nào, chỉ có nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Nhưng lần này, không ai còn tin vào những giọt nước mắt ấy nữa.
Tô Nhược Y đứng dậy. Cô ấy nhìn Cố Thời Nguyệt với ánh mắt phức tạp, vừa có sự thất vọng, vừa có sự kinh ngạc. Cô ấy không cần nói gì, chỉ ánh mắt đó thôi cũng đủ để xác nhận rằng Cố Thời Nguyệt đã hoàn toàn mất đi sự tin tưởng của cô ấy.
Tôi biết, tôi đã thắng trận này. Tôi đã dùng chính lời lẽ của Cố Thời Nguyệt, dùng quá khứ của tôi, để vạch mặt ả. Đây không còn là cuộc đấu đá cá nhân, mà là sự phơi bày sự thật.
Sau buổi tiệc, tôi âm thầm tiếp cận một số người từng bị "trừng phạt vì đắc tội chị dâu" mà Mai Nhi đã tìm hiểu. Tôi trấn an họ, hứa sẽ giúp họ lấy lại danh dự. Tôi nhận ra, có rất nhiều người là nạn nhân của những "kịch bản" tương tự như tôi, và tất cả đều có một bàn tay đứng sau điều chỉnh họ.
Đây chính là lúc để xây dựng một liên minh mạnh mẽ hơn, không chỉ với Lý Triệt, mà với tất cả những người đã từng bị thao túng.