Đêm tối bao trùm ngôi miếu hoang. Không một ánh trăng, không một vì sao, chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây cổ thụ, tạo nên một bầu không khí rờn rợn. Tôi mặc bộ đồ đen, ẩn mình trong bóng tối, tay nắm chặt chiếc vòng gỗ đàn hương ấm áp. Đây là đêm định mệnh.
Hệ thống vẫn giữ im lặng. Nhưng tôi biết, "Kẻ Sáng Lập" đang theo dõi từng bước đi của tôi. Và Cố Thời Nguyệt, con rối đáng thương của chúng, đang tiến thẳng vào cái bẫy mà chính chúng đã giăng ra.
Kế hoạch được thực hiện:
Theo kế hoạch của Lý Triệt, đội binh sĩ của Trấn Bắc Hầu phủ đã bí mật bao vây ngôi miếu. Họ cải trang thành những người đi săn, ẩn mình trong các bụi cây rậm rạp xung quanh, sẵn sàng hành động khi có hiệu lệnh.
Tôi ẩn nấp gần lối vào miếu, chờ đợi. Chỉ một lát sau, một bóng người xuất hiện. Đó là Cố Thời Nguyệt. Nàng ta cũng mặc một bộ đồ tối màu, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng và vội vã. Nàng ta bước nhanh vào trong miếu, không hề đề phòng.
Tôi đợi thêm một chút, rồi lặng lẽ đi theo.
Bên trong miếu, khung cảnh u ám và lạnh lẽo. Những bức tượng Phật cũ kỹ phủ đầy bụi. Cố Thời Nguyệt đang đứng giữa điện thờ, đôi mắt nhắm nghiền, môi khẽ lẩm bẩm điều gì đó.
Tôi biết, nàng ta đang liên lạc với "Kẻ Sáng Lập". Đây là khoảnh khắc quyết định.
Tôi bước ra khỏi bóng tối, tiếng bước chân khẽ khàng nhưng đủ để Cố Thời Nguyệt giật mình mở mắt. Nàng ta quay lại, nhìn thấy tôi, đôi mắt mở to vì kinh ngạc, rồi chuyển sang hoảng loạn.
— "Thượng Quan Minh Nguyệt! Sao ngươi... ngươi lại ở đây?" – Nàng ta thốt lên, giọng run rẩy.
Tôi không trả lời. Tôi chỉ tiến lại gần nàng ta, ánh mắt kiên định.
— "Cố Thời Nguyệt." – Tôi nói, giọng tôi trầm và rõ ràng trong không gian tĩnh mịch của miếu. – "Nàng đã bị lừa dối. Nàng cũng là một con rối trong trò chơi của 'Kẻ Sáng Lập'."
Mặt Cố Thời Nguyệt tái mét. Nàng ta nhìn tôi đầy ngờ vực, rồi ánh mắt lại trở nên căm hờn.
— "Ngươi nói nhảm gì vậy? Ngươi lại muốn giở trò gì nữa?"
Đúng lúc đó, một giọng nói xa lạ, nhưng đầy uy quyền, vang vọng khắp ngôi miếu. Giọng nói này không phải trong đầu tôi, mà là từ một nơi nào đó rất gần, nhưng không thể nhìn thấy.
"Thượng Quan Minh Nguyệt. Ngươi đã đi quá xa rồi. Kịch bản của ngươi đã hoàn toàn lệch lạc."
Tôi và Cố Thời Nguyệt cùng giật mình nhìn quanh. Không có ai khác trong miếu.
— "Kẻ nào?" – Tôi hỏi lớn, ánh mắt quét khắp không gian.
Giọng nói lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, và mang theo một sự tức giận ẩn giấu:
"Ta là người kiểm soát số mệnh. Ta là Kẻ Sáng Lập. Ngươi là 'biến số' nổi loạn, cần phải được 'thanh lý'."
Một luồng sáng xanh lục đột ngột xuất hiện giữa điện thờ, tập trung lại thành một hình ảnh mờ ảo. Đó là một người phụ nữ, mặc bộ đồ kỳ lạ mà tôi từng thấy trong ký ức của Cố Thời Nguyệt khi chạm vào viên ngọc. Gương mặt cô ta lạnh lùng, ánh mắt đầy sự kiêu ngạo và quyền năng.
Cố Thời Nguyệt nhìn thấy hình ảnh đó, đôi mắt nàng ta mở to hết cỡ vì kinh hoàng và sợ hãi. Nàng ta không còn vẻ giả dối thường ngày, mà chỉ còn là một cô gái yếu ớt đang run rẩy.
— "Chủ... chủ nhiệm! Ngài... ngài đã đến!" – Nàng ta lắp bắp.
"Kẻ Sáng Lập" nhìn Cố Thời Nguyệt với ánh mắt lạnh lẽo, không chút cảm xúc.
— "Ngươi đã thất bại, 'chủ nhiệm Thời Nguyệt'. Ngươi không thể kiểm soát được 'biến số' của mình. Ngươi đã bị nhiễu loạn."
Ngay lập tức, một luồng năng lượng màu xanh lục từ hình ảnh "Kẻ Sáng Lập" lao thẳng vào Cố Thời Nguyệt. Nàng ta gào lên một tiếng, rồi ngã quỵ xuống. Toàn thân nàng ta co giật dữ dội, như bị điện giật.
Tôi biết, "Kẻ Sáng Lập" đang cố gắng xóa bỏ Cố Thời Nguyệt, hoặc chiếm quyền kiểm soát hoàn toàn cơ thể nàng ta.
Tôi không thể để điều đó xảy ra. Cố Thời Nguyệt cũng là một nạn nhân.
— "Dừng lại!" – Tôi hét lên, tay nắm chặt chiếc vòng gỗ đàn hương.
Tôi lao đến, không chút do dự, chắn trước Cố Thời Nguyệt. Luồng năng lượng xanh lục va chạm vào tôi. Một cơn đau buốt lan truyền khắp cơ thể, như hàng ngàn mũi kim châm. Nhưng tôi không lùi bước. Chiếc vòng gỗ đàn hương trên tay tôi bỗng phát sáng rực rỡ, một luồng năng lượng ấm áp từ chiếc vòng tỏa ra, chống lại luồng năng lượng xanh lục kia.
"Ngươi dám chống lại ta, một 'biến số' thấp kém?" – Giọng "Kẻ Sáng Lập" đầy phẫn nộ.
Tôi nghiến răng, đứng vững.
— "Ta không phải 'biến số'. Ta là Thượng Quan Minh Nguyệt! Và ta sẽ không để ngươi thao túng số mệnh của bất kỳ ai nữa!"
Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài. Đó là Lý Triệt và đội binh sĩ của anh ta. Họ đã nhận được tín hiệu từ tôi.
Lý Triệt xông vào miếu, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt anh ta trở nên sắc lạnh.
— "Thượng Quan tiểu thư!" – Anh ta thốt lên, rồi ra hiệu cho binh sĩ bao vây hình ảnh của "Kẻ Sáng Lập".
"Kẻ Sáng Lập" nhìn Lý Triệt và đội binh sĩ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt thoáng qua một chút bất ngờ.
"Ngươi... Lý Triệt. Một 'biến số' khác đã thoát khỏi kiểm soát. Cả hai các ngươi đều là những sai sót."
Hình ảnh "Kẻ Sáng Lập" bắt đầu mờ dần.
"Ta sẽ không để yên. Các ngươi sẽ phải trả giá vì dám chống lại thiên mệnh."
Luồng sáng xanh lục cuối cùng vụt tắt. "Kẻ Sáng Lập" biến mất.
Tôi gục xuống, thở hổn hển. Chiếc vòng gỗ đàn hương trên tay tôi vẫn còn ấm. Cố Thời Nguyệt nằm bất động dưới chân tôi, toàn thân nàng ta vẫn còn run rẩy, nhưng luồng năng lượng xanh lục đã biến mất.
Lý Triệt chạy đến, đỡ tôi dậy. Anh ta nhìn Cố Thời Nguyệt, rồi nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng.
— "Nàng có sao không?"
Tôi lắc đầu, dựa vào anh ta.
— "Không sao. Chúng ta... đã thắng một trận."
Cố Thời Nguyệt từ từ mở mắt. Ánh mắt nàng ta vẫn còn sự sợ hãi tột độ, nhưng không còn sự thù hận dành cho tôi. Nàng ta nhìn tôi, rồi nhìn Lý Triệt, như thể đang nhìn thấy những vị cứu tinh.
Cuộc chiến còn chưa kết thúc. "Kẻ Sáng Lập" đã bỏ trốn, nhưng chúng tôi đã có bằng chứng, và quan trọng hơn, chúng tôi đã có Cố Thời Nguyệt. Nàng ta sẽ là chìa khóa để chúng tôi tìm ra nơi ẩn náu của "Kẻ Sáng Lập" và vô hiệu hóa hoàn toàn "thí nghiệm số mệnh" này.