Sau khi "Kẻ Sáng Lập" biến mất, ngôi miếu hoang chìm vào tĩnh lặng. Không khí vẫn còn vương vấn mùi năng lượng xanh lục kỳ lạ. Tôi đứng dậy, cảm giác đau nhức khắp cơ thể, nhưng tinh thần lại vô cùng minh mẫn. Cú sốc khi nhận ra Cố Thời Nguyệt cũng là nạn nhân đã thay đổi hoàn toàn cách tôi nhìn nhận mọi chuyện.
Lý Triệt ra hiệu cho các binh sĩ Trấn Bắc Hầu phủ giữ im lặng, bao vây ngôi miếu để đảm bảo không ai có thể can thiệp. Anh ta cúi xuống kiểm tra Cố Thời Nguyệt. Nàng ta vẫn còn mê man, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
— "Chúng ta cần đưa nàng ta về và chăm sóc. Có vẻ như 'Kẻ Sáng Lập' đã cố gắng xóa bỏ nàng ta." – Lý Triệt nói, giọng anh ta trầm trọng.
Chúng tôi đưa Cố Thời Nguyệt về phủ Trấn Bắc Hầu một cách bí mật. Nàng ta được đặt trong một căn phòng yên tĩnh, được đích thân y sĩ của phủ chăm sóc. Trong vài ngày đầu, Cố Thời Nguyệt liên tục mê sảng, gọi tên "Kẻ Sáng Lập" và lẩm bẩm những điều vô nghĩa về "kịch bản" và "nhiệm vụ". Điều đó càng chứng tỏ nàng ta đã bị thao túng đến mức nào.
Hệ thống trong đầu tôi vẫn hoàn toàn im lặng. Nó giống như một cánh cửa đã khép lại, nhưng vẫn còn đó những bí ẩn chưa được giải đáp.
Lời khai của Cố Thời Nguyệt:
Mấy ngày sau, Cố Thời Nguyệt dần tỉnh lại. Nàng ta mở mắt, ánh nhìn trống rỗng, nhưng dần dần, sự tỉnh táo trở lại trong đôi mắt vốn dĩ luôn đầy mưu mô. Khi nhìn thấy tôi, nàng ta không còn vẻ căm hờn hay sợ hãi như trước, mà là một sự trống rỗng, pha lẫn chút yếu ớt và hoài nghi.
— "Minh Nguyệt..." – Nàng ta gọi tên tôi, giọng yếu ớt. – "Là ngươi... đã cứu ta sao?"
Tôi không vòng vo. Tôi đưa cho nàng ta hộp gỗ bí mật và viên ngọc nhỏ.
— "Nàng đã bị lợi dụng. Ta cũng vậy. Đây là bằng chứng."
Cố Thời Nguyệt nhìn vào hộp gỗ, rồi cầm viên ngọc. Khi chạm vào viên ngọc, nàng ta rùng mình. Đôi mắt nàng ta nhắm nghiền, rồi đột ngột mở to, đầy kinh hoàng. Nàng ta đã nhìn thấy ký ức của "Kẻ Sáng Lập", đã thấy bản thân mình là một con rối bị điều khiển.
— "Không thể nào... Không thể nào!" – Nàng ta gào lên, cố gắng phủ nhận.
Lý Triệt bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị. Anh ta kể cho Cố Thời Nguyệt nghe về "Thí nghiệm số mệnh", về những "biến số", và về mục đích của "Kẻ Sáng Lập". Anh ta không hề trách móc, mà chỉ giải thích sự thật.
Dần dần, Cố Thời Nguyệt bình tâm lại. Những ký ức bị che lấp bởi sự điều khiển của "hệ thống" bắt đầu ùa về. Nàng ta bắt đầu kể.
— "Ta... ta không biết mình là ai trước đây." – Cố Thời Nguyệt nói, giọng nàng ta yếu ớt. – "Khi ta tỉnh dậy, ta đã ở trong cái thế giới này. Một giọng nói... một giọng nói lạnh lùng trong đầu ta, gọi ta là 'chủ nhiệm', và giao cho ta nhiệm vụ phải 'đảm bảo kịch bản của Thượng Quan Minh Nguyệt diễn ra đúng hướng'."
Nàng ta kể về việc bị buộc phải thực hiện những nhiệm vụ tàn nhẫn, về việc phải đẩy tôi vào những cái chết đã được định sẵn. Nàng ta đã chống cự, đã cố gắng thay đổi, nhưng mỗi lần như vậy, nàng ta lại bị trừng phạt, bị những cơn đau đầu hành hạ, hoặc bị "hệ thống" ép buộc.
— "Họ nói với ta rằng, nếu ta không hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ bị 'xóa bỏ', hoặc bị giam cầm trong một vòng lặp đau khổ vĩnh viễn." – Nàng ta thút thít. – "Ta... ta không có lựa chọn."
Cố Thời Nguyệt đã làm những việc đó không phải vì muốn, mà vì bị ép buộc. Nàng ta cũng là một nạn nhân, bị kiểm soát bởi một thế lực tàn nhẫn và vô hình. Tôi cảm thấy một sự thương hại sâu sắc dành cho nàng ta.
Kế hoạch tiếp theo:
Việc Cố Thời Nguyệt thức tỉnh và lời khai của nàng ta đã cung cấp cho chúng tôi những thông tin vô cùng quý giá.
Về "Kẻ Sáng Lập": Chúng là một nhóm người, không chỉ một cá nhân. Chúng tự gọi mình là "Kẻ Sáng Lập", và chúng tin rằng thế giới này là một "phòng thí nghiệm" khổng lồ, nơi chúng có thể thao túng số phận của con người để đạt được mục đích nào đó.
Về "Hệ thống": Nó không chỉ là một giọng nói trong đầu. Nó là một công nghệ tinh vi, có khả năng điều khiển ký ức, cảm xúc, thậm chí là hành động của con người. Ngôi miếu hoang là một trong những "trạm phát sóng" hoặc "điểm kết nối" của chúng.
Về những "biến số": Chúng tôi không phải là những người duy nhất. Có rất nhiều "biến số" khác đang bị kiểm soát trên khắp thế giới này.
Tôi nhìn Lý Triệt.
— "Chúng ta phải tìm ra nơi ẩn náu của 'Kẻ Sáng Lập' và phá hủy 'hệ thống' đó. Không chỉ để giải thoát chúng ta, mà còn giải thoát tất cả những người đang bị thao túng."
Lý Triệt gật đầu. Anh ta nắm chặt tay tôi.
— "Đúng vậy. Cuộc chiến này, sẽ không phải là một cuộc chiến cá nhân nữa. Nó là cuộc chiến để đòi lại tự do cho tất cả."
Cố Thời Nguyệt nhìn chúng tôi, đôi mắt vẫn còn vương sự sợ hãi nhưng đã có thêm một tia hy vọng.
— "Ta... ta có thể giúp các ngươi." – Nàng ta nói khẽ. – "Ta biết một số bí mật về cách 'hệ thống' vận hành, và về những 'mật đạo' mà 'Kẻ Sáng Lập' thường dùng để di chuyển."
Mặt trận đã được mở rộng. Giờ đây, chúng tôi không chỉ có Lý Triệt và tôi, mà còn có cả Cố Thời Nguyệt, một đồng minh bất ngờ nhưng vô cùng quan trọng. Cô ấy sẽ là chìa khóa để chúng tôi tìm ra sào huyệt của "Kẻ Sáng Lập".