Với tư cách là một ám vệ, theo lý thuyết cho dù Bách Vị Trân có bám theo bên người Diệu vương 24/7 cũng không có cơ hội gặp mặt được. Chuyến đi này lẽ ra đã được định trước là uổng phí.
Cố tình vị vương gia nào đó không chịu để cho ám vệ của mình làm tròn vai trò lặng lẽ đi sau, trái lại ngày nào cũng bắt đối phương ăn cùng bàn đi cùng nhau ngủ cùng phòng với mình, giống như chỉ hận không để cho toàn thế giới biết bên người hắn lắc lư đi theo một ám vệ vậy.
Tuy rằng hắn cũng đã kiềm chế, hành vi này chỉ xảy ra bên trong vương phủ, bách tính Hoài Lạc vẫn chưa biết vương gia vĩ đại của bọn họ là một tên đoạn tụ thích đọc thoại bản khổ tình, nhưng Bách Vị Trân ở bên trong, đương nhiên chỉ cần không mù đều nhìn ra được hướng đi của Lâm Mặc.
Vì vậy liền xuất hiện loại tình huống "vô tình gặp gỡ" vô cùng kỳ quái này.
"Thập Nhất ca ca!"
Lâm Mặc còn đang trèo... khinh công bay qua tường, nghe một tiếng "ca ca" này suýt chút nữa té bổ nhào tại chỗ.
Cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tình địch (theo nguyên tác) của mình đứng ở đó, hai tay đan vào nhau, hai má hồng hồng, ánh mắt ngượng nghịu nhìn xuống đất thỉnh thoảng lại liếc về phía cậu.
Chẳng lẽ đã đến lúc nàng ta xuất chiêu?! Lâm Mặc không nhịn được nghĩ như vậy, tăng mười hai phần cảnh giác.
Kể từ thời điểm Cẩm Mân quận chúa đưa ra đề nghị đi theo Diệu vương trở về Hoài Lạc, Lâm Mặc đã thầm mắng ý chí thế giới khốn khiếp, dám công khai đào góc tường nhà cậu. Dọc đường đi còn đỡ, chí ít cô nam quả nữ không thể ở chung xe được. Nhưng từ lúc về đến vương phủ, vị quận chúa này cơ hồ khắp mọi lúc mọi nơi đều tìm cách bám theo sau Diệu vương! Lại còn dùng vẻ mặt như muốn nói lại thôi đứng từ xa nhìn lại!
Lâm Mặc tuy khó chịu, nhưng nghĩ tới nam nhân không có ý với nàng, nàng ta lại chưa ra hành động gì quá phận, liền nhẫn nhịn chạy theo kịch bản. Nhưng hôm nay Cẩm Mân quận chúa cố tình tìm đến cậu, là ra oai hay diễn kịch đây?
Chỉ trong nháy mắt trong đầu Lâm Mặc đã vèo vèo nghĩ tới mấy bộ hậu cung tranh đấu, thủ đoạn nham hiểm khôn lường!
Có điều cậu không biết, nguyên nhân Bách Vị Trân luôn bám theo Diệu vương là vì... Lâm Mặc luôn bám theo hắn. Chỉ cần tìm được Diệu vương liền sẽ tìm được cậu.
Bách Vị Trân nhìn nam nhân từ trên tường nhảy xuống tư thế thật lãnh khốc, khiến cho trái tim thiếu nữ của nàng nhảy bình bịch như con thỏ nhỏ không thôi. Nàng hơi cắn môi, ngữ điệu nhu hòa nói: "Ngày hôm đó cũng may có Thập Nhất ca ca ra tay, Cẩm Mân mới may mắn thoát chết. Vốn định cảm tạ ngươi từ lâu, đáng tiếc hành tung ngươi xuất quỷ nhập thần, mãi đến bây giờ Cẩm Mân mới có cơ hội."
Lời này sau khi trải qua bộ chuyển ngữ lời thoại hậu cung trong đầu Lâm Mặc liền trở thành: "Ngày hôm đó ngươi ra tay vô ích, không có ngươi vương gia vẫn cứu ta. Kỳ thực ta muốn ra tay với ngươi, chẳng qua do ngươi xuất quỷ nhập thần, đến bây giờ ta mới có cơ hội."
Nhìn tư thế mỉm cười e thẹn của nàng ta đi! Quả nhiên nữ nhân này không đơn giản! Nếu không phải đọc trước nguyên tác e rằng Lâm Mặc còn thật cho rằng Cẩm Mân quận chúa phải lòng tư thế oai hùng của mình rồi!
"Đấy là việc của Thập Nhất, quận chúa không cần cảm tạ." Một hồi lâu não bổ, Lâm Mặc chỉ có thể cứng nhắc đáp lời như vậy.
Tuy rằng lời lẽ lạnh nhạt không nghe ra chút tình cảm gì, bất quá nhiêu đó cũng đủ cho Bách Vị Trân nhiều ngày liền mòn mỏi nhìn từ xa hạnh phúc nổi bong bóng rồi!
"Ân... ân cứu mạng sao có thể không hồi báo." Bách Vị Trân hơi lắp bắp, sau đó lấy ra một túi gấm nhỏ, "Nếu ngươi không chê xin hãy nhận lấy!"
Sau đó không đợi Lâm Mặc kịp phản ứng, đã bị nàng ta giúi túi gấm vào tay, sau đó quay người bỏ chạy không còn tăm hơi, để lại cậu ngơ ngác một mình.
Tặng hà bao? Đây chẳng lẽ là một trong những phương thức tranh sủng ư? Có điều Lâm Mặc nghĩ mãi cũng không ra ý đồ của Bách Vị Trân là gì.
Cậu gãi gãi đầu, sực nhớ vẫn chưa hoàn thành công việc vương gia giao, vội vã ném chuyện túi thêu ra sau đầu, nhanh chóng chạy đi làm.
Bách Hiểu Minh ngồi ở trong thư phòng đợi mãi đợi mãi, cũng không thấy ám vệ hắn quay trở về, khí tràng xung quanh đã có chút trầm trọng. Mãi đến tận khi thấy bóng đen quen thuộc từ cửa sổ nhảy vào, tâm tình của hắn mới khá hơn một chút.
"Vương gia, đây là điểm tâm của tiệm bánh ngọt Phồn Lăng."
Khay điểm tâm tinh xảo đặt trên bàn, từng món từng món trong đó đều được chế tác xinh đẹp đến kỳ lạ, hương vị cũng thơm ngon không kém. Chỉ nhìn vẻ ngoài thôi cũng tưởng tượng được lúc đặt vào miệng sẽ để lại mỹ vị nhường nào.
"Ngươi ăn hết đi." Bách Hiểu Minh lạnh lùng nói, đầu cũng không buồn nhấc lên.
Lâm Mặc khó hiểu sờ mũi, đột nhiên bảo cậu chạy đi mua điểm tâm nổi tiếng của tiệm bánh ngọt Phồn Lăng, đến khi tốn sức ba bò chín trâu mang được chúng trở về thì đến nhìn cũng không thèm nhìn, đã ném chúng cho cậu ăn hết?
Kỳ thực Bách Hiểu Minh không thích ăn ngọt, lại càng không hứng thú với món điểm tâm nổi tiếng gì gì đó. Hắn chẳng qua muốn tìm một cái cớ để đối phương tạm thời rời đi, như vậy Lục Thanh có thể mua rồi dâng lên cho hắn tập mới nhất của
.
Không biết có phải do tâm lý hay không, kể từ khi một màn đổ nước trà hết sức nóng bỏng quá mức trùng hợp trong thoại bản kia, Diệu vương bỗng dưng chột dạ, có cảm giác như Thập Nhất biết được mình đang đọc gì. Tuy rằng tự an ủi bản thân chuyện này không có khả năng, hắn đã giấu chúng rất kỹ rồi, cậu tuyệt đối không tự tiện lục lọi đồ của mình, nhưng đến lúc nghe tin ra tập mới hắn vẫn không dám quang minh chính đại như mọi khi, trái lại nghĩ cách để đối phương tạm thời rời đi.
Nhưng mà cũng không cần đi lâu đến như vậy! Chỉ cần một lát là được! Điểm tâm của Phồn Lăng nổi tiếng nên bán hết rất nhanh, bất quá hắn là vương gia có đặc quyền, chỉ cần đem ngọc bội của hắn đến thì không cần phải xếp hàng!
"Vì sao lại mất thời gian đến như vậy?" Thoạt nhìn như lê đễnh hỏi, nhưng nếu nhìn kỹ ánh mắt của hắn sẽ rất dễ nhận ra hắn cực kỳ quan tâm đến việc này.
"Vô tình gặp được quận chúa, ngài ấy hàn huyên với ta vài câu." Lâm Mặc cảm thấy chuyện này không có gì đáng kể, liền thẳng thắn nói thực.
"Chỉ nói chuyện?"
"Đúng vậy, ngài ấy nói muốn cảm tạ ta vì đã cứu mạng ngài." Nói đến đây, Lâm Mặc sực nhớ cái hà bao kia, "À, ngoài ra còn tặng ta một cái hà bao nữa."
Như để chứng minh bản thân không nói dối, Lâm Mặc ngoan ngoãn lấy hà bao ra đặt lên bàn. Cậu không rõ Cẩm Mân quận chúa đang có ý định gì, chi bằng nhanh chóng khai báo mọi việc cho vương gia còn hơn. Có vương gia làm chủ, nàng ta có muốn giở trò với cậu cũng không được.
Bách Hiểu Minh nhìn hà bao, đột nhiên nhớ tới thoại bản mới nhất của .
Tưởng đâu hai người đã có thể hạnh phúc ở bên nhau, nào ngờ hoàng thượng tứ hôn, gả cho vương gia một tiểu kiều thê!
Vương gia không thể kháng chỉ, đành phải thú tiểu kiều thê kia về, sau đó lại giải thích an ủi với tiểu ám vệ, nói cho cậu biết rằng đây chỉ là kế sách tạm thời, người duy nhất hắn yêu chính là cậu.
Tiểu ám vệ cõi lòng tan nát chỉ có thể nhìn vương gia bái thiên địa cùng một nữ nhân khác. Nào ngờ tất cả chỉ là bắt đầu. Tiểu kiều thê kia sau khi ở chung với vương gia bị lạnh nhạt, rất nhanh liền phát hiện ra mối quan hệ mờ ám giữa hai người! Vì thế nàng ta không cam lòng, dùng mọi thủ đoạn để chia rẽ đôi uyên ương kia!
Trong truyện có một cảnh tiểu kiều thê khóc lóc nói với vương gia rằng hà bao mình khổ tâm thêu cho vương gia không biết sao lại biến mất. Vương gia vì tình nghĩa phu thê nên đành nghe lời nàng cho người lục soát khắp mọi nơi, không ngờ phát hiện hà bao bị xé nát giấu ở trong phòng tiểu ám vệ!
Tiểu ám vệ oan ức vô cùng, nhưng ai cũng nghĩ cậu ta là thủ phạm, ngay cả vương gia cũng thất vọng cho rằng cậu cố tình gây sự ức hiếp một nữ tử. Cộng thêm nhiều chuyện linh tinh khác, vương gia cảm thấy tiểu ám vệ không còn là tiểu ám vệ mình yêu nữa, ngược lại đối với tiểu kiều thê kia ngày càng có thiện cảm.
Kết quả tiểu ám vệ bị tiểu kiều thê bức đến đau khổ, đến trang cuối cùng một thân mang thương tích bị nàng ta đuổi đi khỏi vương phủ, sống chết ra sao còn chưa hay! Mà phần tiếp theo thì chưa ra!
Bách Hiểu Minh nghe đến hai từ "hà bao" liền cảnh giác tột độ! Lẽ nào đây lại là trò ly gián tình cảm giữa hắn với cậu? Tặng hà bao cho cậu, sau đó đợi thời cơ thích hợp lại chạy đi tố cáo với hắn rằng Thập Nhất vì ghen tỵ nên trộm lấy hà bao nàng làm cho hắn?
Thật may mắn hắn đã nhanh chóng đọc xong phần mới nhất của ! Nếu không không phải Thập Nhất đã bị oan uổng rồi sao!
Cho nên đọc teenfic quá nhiều thật sự sẽ làm giảm chỉ số thông minh.
"Vứt." Ngắn gọn một tiếng bá đạo tuyên bố.
"Nhưng... nói thế nào cũng là quận chúa tốn công làm ra..." Lâm Mặc tuy rằng không muốn giữ cái hà bao này, bất quá nói vứt liền vứt có hơi quá đáng không.
"Ta nói vứt là vứt." Bách Hiểu Minh trừng mắt nhìn cậu, tựa hồ không hài lòng.
Hắn đây không phải là đang bảo vệ cho cậu sao! Ôi những kẻ vô tri không biết gì đôi khi thật hạnh phúc, nào có hiểu nỗi ưu sầu của người trong cuộc! Như tình yêu ta giấu kín trong tim, ngươi chỉ thấy bề nổi của nó mà nào ngờ được phía dưới đại dương là một lục địa cô đơn chờ người khai phá!
Câu này cũng là hắn học từ trong .
Lâm Mặc đành thu hà bao lại, tự nhủ thôi thì lát nữa tìm cách ném hà bao này cho người qua đường nào vậy. Thật sự thì túi thêu vô cùng tinh xảo, dù cho người làm ra nó có ý đồ đi chăng nữa, hà bao này vẫn vô tội.
Thế nhưng thật không ngờ, hành động tùy tiện này của cậu vô tình lại kết một mối lương duyên khác. Tất nhiên đây đều là chuyện sau này, mà Lâm Mặc cũng không có cơ hội tận mắt chứng kiến.
Tối hôm đó, Lâm Mặc lâu ngày một lần nữa nghe đến thông báo nhiệm vụ.
[Đinh! Nhiệm vụ chính 15: Từ chối rời khỏi vương gia | Thời hạn:...]
Chất giọng kim loại quen thuộc của 419 sau một thời gian dài mới lần nữa trồi lên trở lại. Nguyên nhân dĩ nhiên cũng vì nhiệm vụ, ngoại trừ tên và số nhiệm vụ ra, còn lại cơ hồ giống nhau như đúc.
[Cẩm Mân quận chúa nhìn nam tử trước mắt, vành mắt đỏ hoe: "Thập Nhất, coi như ta cầu xin ngươi, buông tha cho vương gia được không."
Thập Nhất ngơ ngác, hốt hoảng cùng lo âu như thể vừa mới bị người đào ra một bí mật dơ bẩn nào đó. May thay hắn mặc kín cả người, người khác nhìn vào khó nhận ra được cảm xúc chân thật của hắn: "Quận... quận chúa, ngài hẳn là có hiểu lầm gì rồi..."
"Ngươi đừng giả vờ nữa!" Cẩm Mân quận chúa đứng phắt dậy, chỉ nghe chát một cái, bàn tay yếu đuối kia đã không ngần ngại đánh thẳng vào mặt đối phương, "Ngươi cho rằng những chuyện ghê tởm mà mình làm không ai hay biết sao!"
Sức lực nữ tử yếu đuối, huống hồ Cẩm Mân quận chúa còn là một vị tiểu thư quen ăn trắng mặc trơn, cái tát của nàng chẳng khác gì một cái vỗ nhẹ. Nhưng gương mặt hắn không đau, mà trái tim lại bỏng rát như vừa có ai dùng dao khoét vào.
"Thân là nam nhân lại không biết xấu hổ leo lên giường vương gia, chẳng khác gì kỹ nữ ti tiện mà câu dẫn ngài! Dơ bẩn! Ghê tởm!"
Mỗi câu mỗi chữ của nàng như lưỡi dùi đun nóng ấn lên trên da thịt, để lại những vết thẹo không thể xóa nhòa.
Thập Nhất ngoại trừ cúi đầu chẳng biết làm gì hơn. Phản bác gì đây? Là hắn không biết thân biết phận dám có tình cảm với vương gia. Bị mắng như thế cũng là xứng đáng lắm.
"Không bao lâu nữa vương gia sẽ thú ta vào cửa." Nói đến đây thần sắc của Cẩm Mân quận chúa có chút hồng hào ngượng ngùng, nhưng rất nhanh lại đanh thép, "Chuyện trước đây của vương gia, ta coi như không truy cứu. Nhưng ta không muốn nhìn thấy ngươi tại vương phủ này nữa! Nhanh chóng cút đi, ta may ra tha ngươi một mạng!"
Lời này như sét đánh bên tai Thập Nhất. Rời đi? Này có khác gì từ nay về sau hắn vĩnh viễn không thể ở bên cạnh vương gia nữa chứ?
Dẫu nam nhân kia chỉ mang đến cho hắn đau đớn và thống khổ, Thập Nhất vẫn chưa bao giờ muốn tìm cách rời đi. Từ giây phút trở thành ám vệ của Diệu vương, trong đầu hắn đã in sâu ý nghĩ dù chết đi làm quỷ cũng là quỷ của vương gia.
"Quận chúa thứ tội, chỉ riêng chuyện này Thập Nhất không thể."
"Ngươi...!" Cẩm Mân quận chúa trợn to mắt, chỉ tay về phía hắn, tựa như muốn nói gì lại nghẹn trong họng.
"Quận chúa..." Lần này đến phiên Thập Nhất run rẩy, "Chỉ cần vương gia còn một ngày cần Thập Nhất, Thập Nhất tuyệt đối không rời bỏ người. Tương tự... nếu vương gia không cần Thập Nhất nữa..."
Nói đến đây hắn rũ mi cười khổ. Ân, nếu như chủ tử không cần ngươi, đồng nghĩa ngươi không còn giá trị sử dụng. Một ám vệ không có giá trị sử dụng, chẳng khác gì rác rưởi, có tư cách tồn tại trên đời nữa sao?
...]
"Ần ày ó ẻ ó ây." Lâm Mặc ngồi vắt vẻo trên cành cây, miệng còn đang nhai đồ ăn, "Ong uyên ác..."
[Phiền cậu nói tiếng người giùm!] - 419 tự nhận có từ điển phiên dịch của hơn mấy trăm loại ngôn ngữ, tuy nhiên vẫn không dịch ra nổi những gì Lâm Mặc vừa nói.
Lâm Mặc nuốt vội, suýt thì sặc ho khù khụ, tiện tay cầm lấy bầu nước mơ kế bên uống cho nhuận họng mới bình tĩnh nói: "Lần này có vẻ khó đây. Trong nguyên tác Diệu vương đích thực có đính hôn với Cẩm Mân quận chúa, còn định ra ngày thành hôn. Nhưng hiện tại chỉ cần không mù đều thấy hắn ta không có ý đồ với nàng, Cẩm Mân quận chúa làm sao còn có thể nói ra mấy cái lời kịch... cẩu huyết đó?"
[Tôi đã bảo rồi, cậu chỉ cần quản tốt lời thoại của cậu là được.]
"Hai cái này sao lại không liên quan." Lâm Mặc dùng ánh mắt đau đớn trách cứ 419, "Cậu nghĩ xem, người ta còn chưa ra oai phủ đầu, tôi đột nhiên chạy đến gào thét tuyên bố sẽ không rời khỏi vương gia, có giống bị thần kinh không chứ?"
419: [... Được rồi, đích xác hơi thần kinh thật. Nhưng chủ hệ thống nếu ra nhiệm vụ thì đương nhiên cậu có thể hoàn thành, tôi tin tưởng cậu.]
Lâm Mặc: "... Dường như cậu dễ dãi hơn hồi trước. Dạo gần đây chúng ta cũng không liên lạc thường xuyên. Có phải cậu đang giấu tôi chuyện gì không?"
419: [Cậu nghĩ nhiều rồi.]
Lâm Mặc nheo mắt đầy nghi hoặc nhìn 419, rốt cuộc từ bỏ không nhìn ra được bất kỳ manh mối gì từ cái cục tròn tròn ấy.
Lâm Mặc: "Tôi vẫn cảm thấy có gì đó đáng nghi."
419: [... Thay vì dành thời gian suy nghĩ linh tinh, sao cậu không lo tìm cách hoàn thành nhiệm vụ đi. Hoặc đi âu yếm vương gia nhà cậu cũng được.]
Nó đích xác có việc giấu Lâm Mặc, nhưng lần này nó không thể nói cho cậu ta biết được. Bởi vì lần này không chỉ đơn giản là mệnh lệnh từ chủ hệ thống nữa, mà là trực tiếp từ chủ thần.
*****
Thanh niên một thân pajamas tóc nhuộm hồng tảo biển đang loay hoay trong góc gõ gõ nhấn nhấn gì đó. Cũng bởi vì quá chú tâm, hắn không nhận ra phía sau lưng mình đã có người đi tới.
"Em đang làm gì vậy?"
Giọng nói lành lạnh đều đều vang lên tai khiến Mục Thanh Hoài suýt chút nữa té ngã. Hắn lăn qua một bên, nhìn rõ người phía sau là ai không khỏi vừa thẹn vừa giận: "Đến tại sao không báo trước một tiếng, làm hại em giật mình."
Chủ hệ thống vẫn không hề dửng dưng khoanh tay nhìn hắn như chờ đợi một câu trả lời.
"Em... khụ, chỉ xem tình hình Lâm Mặc như thế nào mà thôi." Mục Thanh Hoài chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội, "Thật sự chỉ xem, không có làm cái gì hết."
Còn chưa kịp đánh đã khai, giấu đầu lòi đuôi cỡ này, chủ hệ thống thật không hiểu làm sao tên ngốc này có thể chế tạo ra một trí tuệ nhân tạo hoàn mỹ như y.
"Ở thế giới thứ nhất em cố tình làm tăng tốc độ tu luyện của Bạch Thố." Bằng không làm gì có yêu thú nào tu thành người nhanh đến như vậy.
"Tại... tại anh cho cậu ta làm thỏ chi! Em thấy tiểu Mặc cực khổ quá nên mới..."
"Thế giới thứ tư em cài đặt hệ thống ngôn ngữ vào cho đám tang thi." Thời gian rảnh rỗi không bồi y, lại đi viết hẳn một cái phần mềm ngôn ngữ cho đám tang thi đó.
"Tiểu Mặc ở một mình buồn thảm biết bao nhiêu! Anh không sợ cậu ta bị trầm cảm sao!"
"Thế giới thứ năm em kéo tu vi của Lâm Mặc lên trên Andrew."
"Em không muốn tiểu Mặc bị người ta khi dễ, em không đồng ý! Cho dù là Andrew Android gì cũng không được hết!"
"Rồi bây giờ em còn chỉnh lại hệ thống đánh giá tổng kết?!" Nói đến đây, chủ hệ thống cơ hồ đã muốn nghiến răng.
Có biết lúc y phát hiện tức giận đến cỡ nào không! Tên ngốc mang danh chủ thần này thế nhưng dám lén lút sau lưng y điều chỉnh, chỉ cần Lâm Mặc hoàn thành đủ nhiệm vụ liền được S, bất kể các yếu tố khác ra sao!
Chủ hệ thống: "Em còn lời gì đế nói không?"
Mục Thanh Hoài: "Anh vô tình, anh tàn nhẫn, anh cố tình gây sự hức hức hức!"
Chủ hệ thống: "..."
Y chán nản đỡ trán, dùng một tay xách hắn ném lên ghế, sau đó lại tự mình ngồi xuống bên cạnh. Nói thế nào tên ngốc này cũng là vợ mình, còn là chủ thần nữa, bình tĩnh... Bình tĩnh cái rắm ấy! Nếu như ngoại giới biết được chủ thần kỳ thực là một tên ngốc bao che khuyết điểm lại còn vô lý đến không thể vô lý hơn, phỏng chừng tổng bộ sẽ sụp luôn rồi!
Từ trước đến nay chủ thần chưa bao giờ lộ diện trước mặt người khác, trừ nhân loại nguyên thủy cùng cao tầng tổng bộ ra không ai biết mặt mũi hắn trông ra sao. Nếu có thể miêu tả, chủ hệ thống sẽ đơn giản dùng một từ: bỉ.
Dung mạo Mục Hoài Thanh không tồi, nhưng lại có chút gian tà đáng khinh như thế nào, đặc biệt không khí chất làm lãnh đạo, trái lại càng giống mấy tên chân chó bám đùi sếp lớn hơn. Hơn nữa gu thẩm mỹ của hắn thật sự tệ hại, cứ nhìn quả đầu hồng tảo biển cùng bộ pajamas màu kem này đi thì biết. Cao tầng tổng bộ sau nhiều lần hội ý đã quyết định tốt nhất đừng để cho bên ngoài biết sự thật về hắn, tránh cho tổng bộ bị mất mặt mũi.
Chủ hệ thống là trình tự, cho nên y chỉ có đúng hoặc sai, chưa bao giờ khoan nhượng hay mở cửa sau cho ai. Nhưng vì Mục Hoài Thanh, không biết bao nhiêu lần đã khiến làm trái với trình tự của bản thân. Lắm lúc chủ hệ thống không rõ liệu có phải Mục Hoài Thanh lén lút cài virus vào người y hay không.
Có điều lần này không thế nào mắt nhắm mắt mở nữa rồi! Lần chỉnh sửa kỳ này của Mục Hoài Thanh, cơ hồ không khác gì chỉ cần ngươi có nộp bài khoanh đủ số câu, không quản đúng sai ta đều cho ngươi 100 điểm!
"Em chỉ muốn tiểu Mặc nhanh chóng quay về thôi." Mục Hoài Thanh biện giải, "Chẳng phải anh cũng nói chỉ Lâm Mặc mới ngăn cản được... được... y sao?"
"Việc này chính là phạm luật, trái với quy tắc."
"Mẹ nó, tổng bộ cũng sắp sụp đổ luôn rồi, còn quy với tắc cái gì!" Mục Hoài Thanh tức giận giẫm chân lên ghế sofa, "Em không kiềm chế y được bao lâu nữa đâu! Cho dù có Diệp Cẩm Thần cũng vậy thôi! Anh muốn Hạ Duệ chết sao? Anh muốn Lâm Mặc vĩnh viễn rời đi sao?"
Chủ hệ thống không nói lời nào lặng lẽ kéo hắn xuống chỉnh trang lại đầu tóc cùng quần áo, xong lại đặt người ngồi ngay ngắn đàng hoàng lại.
"Bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Ổn cái đầu anh!" Mục Hoài Thanh càng thêm tức tối, chịu không nổi gương mặt vạn năm một kiểu này, tay cầm gối đè xuống mặt y, "Tối nay mặt bộ khủng long xanh cho em!"
*****
Nhiệm vụ vốn được đưa lên hàng đầu tạm thời phải gác lại, bởi vì Lâm Mặc phát hiện sắp tới chính là lễ Thất Tịch.
Làm lão phu phu nhiều thế giới, Lâm Mặc đương nhiên cũng không mơ mộng quá nhiều. Nhưng nghĩ tới ở thế giới này cậu cùng hắn cái gì cũng đã làm, chỉ có nắm tay đi hẹn hò là chưa, đột nhiên cảm thấy đảo trình tự kinh khủng, nhất quyết phải bù lại. Đã lâu lắm rồi cậu không được vui vẻ sánh vai với hắn ra đường đi.
Tất nhiên Lâm Mặc chỉ cần xuất ra chút diễn kỹ, vô tình nhắc đến lễ Thất Tịch, sau đó thể hiện khát vọng yêu qua bài thơ Sóng của... Khụ, lạc đề, tóm lại chính là muốn cho Diệu vương thấy cậu rất muốn đi, chân thành tha thiết muốn dẫn hắn đi.
Bách Hiểu Minh đương nhiên sao lại bỏ qua cơ hội ở chung cùng ám vệ của mình, tuy rằng bình thường bọn họ đều ở chung, nhưng lần này không giống! Đây là lần đầu tiên bọn họ dạo phố phường cùng nhau như một đôi tình nhân!
Bởi vì hứng thú bừng bừng, Bách Hiểu Minh quyết tâm phải cải trang vi hành để mọi người đều có thể nhìn thấy hắn tay trong tay với Lâm Mặc! Hắn rõ ràng là vương gia cơ mà, vì cái gì phải lén lút như một đôi tình nhân vụng trộm cơ chứ! Mặc dù tạm thời chưa công khai thân phận được nhưng tối thiểu đêm Thất Tịch hôm ấy ai cũng biết ám vệ là người của hắn!
Chuyến đi này ngoại trừ Lâm Mặc và Diệu vương ra thì không còn ai hay biết. Dù sao nếu đi dạo phố phường lại còn dẫn theo một đám tráng hán phía sau ai còn tâm trạng được nữa. Đối với ý kiến này Lâm Mặc ngược lại tán thành hai tay hai chân, rõ ràng nhiều lúc cả hai đều thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn, nhưng ánh mắt đám hộ vệ kia nhìn dáo dác từ trên xuống dưới thân cậu giống như thể bọn họ vừa mới đại chiến ba trăm hiệp vậy! Đã thế còn giọng cười hềnh hệch đưa cậu một cái gối mềm, bảo rằng người anh em vất vả cả đêm rồi bây giờ cả ngày phải làm nhiệm vụ hẳn mệt mỏi lắm, dùng cái này cho đỡ đau!
Nói thế nào cũng là lần đầu hẹn hò, Diệu vương hết sức chăm chú mà thay đổi hết bộ y phục này đến bộ y phục khác. Tuy rằng hắn mặc bộ nào cũng đẹp, nhưng có chút cảm giác thiếu hoặc thừa gì đó. Ví dụ như bộ bạch y này, bình thường cũng thanh thoát phiêu dật như trích tiên đấy, nhưng mặc vào đi giữa đêm tối có khác gì ma nữ không! Hay bộ hồng y này cũng rất hợp với màu da của hắn, bất quá có hơi yêu diễm đê tiện, quá lẳng lơ. Còn bộ lục y kia...
Lâm Mặc nhìn hắn đổi hết thân y phục này đến thân y phục khác, chờ hơn nửa canh giờ vẫn chưa quyết định xông liền bỏ qua phép tắc vớ lấy một bộ xiêm y ở gần nhất nhét vào tay hắn: "Ta cảm thấy ngài mặc cái này đẹp nhất."
Bách Hiểu Minh còn chưa kịp nhìn bộ xiêm y kia hình thù ra sao, nhưng nếu ám vệ của hắn nói vậy thì nhất định là vậy! Dù sao hắn mặc đẹp là để cho cậu xem, cho dù toàn thiên hạ thấy xấu, miễn cậu thấy đẹp là được.
Thế nhưng giải quyết xong vấn đề quần áo của bản thân, Bách Hiểu Minh lại sầu não về vấn đề y phục của đối phương. Không được! Mặc cái gì cũng thật đẹp, thật khả ái (vương gia, dùng những từ này để miêu tả một nam nhân cao gần bằng ngài được sao?), các tiểu cô nương mà nhìn thấy khẳng định sẽ chết mê chết mệt! Kết quả còn chưa bước chân ra khỏi nhà, Bách Hiểu Minh đã tự mình uống dấm đến chua lè rồi.
"Hay... ngươi mặc y phục dạ hành đi?" Bách Hiểu Minh hơi xoắn xuýt.
Không lộ thân thể cũng không lộ mặt, y phục dạ hành là lựa chọn tốt nhất!
Lâm Mặc không quá quan trọng về vấn đề thời trang, nhưng hai tên nam nhân cùng nhau nắm tay ra đường đã đủ gây chú ý rồi, một trong hai còn mặc y phục dạ hành, này là muốn cosplay sao?!
Cuối cùng Bách Hiểu Minh cũng nhượng bộ chọn ra một bộ y phục bình thường nhất cho Lâm Mặc. Nhưng hắn vẫn có loại cảm giác cậu quá nổi bật, lúc cả hai cùng trèo tường ra ngoài còn thì thầm dặn khẽ: "Lát nữa nhất định phải nắm tay ta thật chặt kẻo đi lạc."
Lâm Mặc: "..."
Thật không biết hắn xem cậu như người yêu hay như con trai mà đối đãi.
Mặc dù nguồn gốc của Thất Tịch không phải một câu chuyện vui vẻ gì cho cam, điều này vẫn không ngăn cản nam nữ lũ lượt chạy ra ngoài đường đi tìm kiếm một nửa của đời mình. Phong tục ở Hoài Lạc hơi khác so với thế giới cũ của Lâm Mặc. Nơi này có mọc một loại hoa tên hoa Lữ Quyến, một nhánh tách làm hai bông hoa, một đỏ một trắng. Nam cầm bông đỏ, nữ cầm bông trắng, gặp người yêu thích thì tặng bông cho đối phương. Nếu đối phương cũng trao đổi bông và đeo lên ngực chứng tỏ người ta cũng có ý với mình. Còn nếu từ chối thì xem như vô duyên. Ngoài ra cũng có thể nhìn lên ngực nam nhân hoặc đầu nữ nhân xem có cài hoa chưa, nếu chưa cài tức là còn độc thân, cài rồi thì đã có ý trung nhân, không cần phí công làm gì.
Bách Hiểu Minh hiển nhiên rất có hứng thứ với loại biện pháp đánh dấu lãnh thổ này, dắt tay Lâm Mặc tiến tới quầy bán hoa.
"Ai hai vị công tử đây là muốn hoa Lữ Quyến đỏ phải không?" Lão bản vừa nhìn thấy hai người khí độ bất phàm, không giống bình dân liền nhanh nhẹn mời chào, "Hoa ở quầy ta nở đẹp nhất cả khu phố này, nhìn màu đỏ của cánh hoa đi, mê ly như vậy, có tiểu thư nào từ chối được chứ."
"Lão bản, chúng ta muốn mua hoa Lữ Quyến trắng." Bách Hiểu Minh tinh tế sửa lại.
Lão bản hơi nghệch mặt ra không hiểu một nam nhân lại đi mua hoa Lữ Quyến trắng làm gì, hay là mua cho tỷ muội trong nhà? Sau đó ánh mắt gã nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, nhất thời tỉnh ngộ.
Ra là một cặp đoạn tụ! Chả trách chỉ muốn mua hoa trắng không mua hoa đỏ!
Lão bản thầm nghĩ, đoạn tụ thì có gì tốt chứ, không nhìn thấy chuyện tình của vương gia bá đạo cùng tiểu ám vệ đau khổ ra sao ư, gã cảm thấy vẫn là nữ tử tốt hơn. Nhưng là một nhà buôn khôn khéo, sở thích của khách hàng không nằm trong vấn đề của gã, vì vậy gã chỉ cười tủm tỉm mà đem ra hai bông hoa Lữ Quyến trắng vừa to vừa đẹp: "Mỗi bông hai xu, của hai vị tổng cộng bốn xu."
Bách Hiểu Minh cả đời chỉ dùng có ngân phiếu cùng ngân lượng, chưa bao giờ phải đụng đến tiền xu, cho nên chỉ gật gật đầu đặt lên bàn một lượng bạc, sau đó cầm hoa rời đi trong nháy mắt, hệt như ảo mộng.
Lão bản bán hoa sửng sốt ngây cả người! Một... một lượng bạc a! Số tiền này đừng nói mua hai bông hoa, mua cả xe hoa của gã cũng được! Cũng không biết là công tử nhà nào chịu chi đến như vậy, gã xem như may mắn được phúc phần rồi!
Hai người vừa đến chỗ vắng vẻ một chút, Bách Hiểu Minh liền nằng nặc đòi Lâm Mặc phải đeo lên, sau đó còn nhân tiện sờ soạng ăn đậu hũ, cuối cùng mặt dày cho phép cậu được sờ lại hắn, quả thực không có chút khí độ vương gia nào.
Lâm Mặc vẫn cảm thấy tiếc rẻ một lượng bạc kia, chỉ mua hai bông hoa thôi mà! Biết thế trước khi ra khỏi cửa đã tự mình chuẩn bị tiền lẻ cho rồi!
"Vương gia, một lượng bạc để mua hai bông hoa là quá hoang phí." Lâm Mặc cẩn thận lựa chọn ngôn từ để không quá OOC nói cho Diệu vương.
"Vậy ư?" Bách Hiểu Minh tựa hồ như chẳng quan tâm lắm, còn đang bận chỉnh sửa lại đóa hoa trước ngực cậu, "Ta không có bốn xu."
"Chúng ta có thể quay về nhà lấy tiền." Lâm Mặc ngẫm nghĩ trả lời.
"Quá phiền phức. Một lượng bạc đổi lấy thời gian ở bên ngươi, dù chỉ vài giây cũng xứng đáng."
Lời nói ngọt như mật, nếu bỏ qua cái tay đang ngày càng có xu hướng len vào bên trong lớp áo kia thì đây quả thực là một khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Ban đêm đường phố khá tối, không chú ý thì thật khó mà nhận ra mặt nhau từ phía xa. Diệu vương lại ít khi lộ diện, Lâm Mặc đương nhiên lại càng không, cho nên hai người không sợ bị người khác nhận ra. Cùng lắm thì có những ánh mắt quái dị hướng về phía cặp đôi đoạn tụ nghênh ngang đi trên đường này mà thôi, dẫu sao hai bông hoa trắng cùng tay nắm tay kia cũng quá chói mắt.
Đêm Thất Tịch, trên đường nhanh chóng lấp đầy bởi những cặp đôi ân ái. Dân phong Hoài Lạc cởi mở (cứ nhìn bộ truyện nào kia liên tục bán cháy hàng liền biết), miễn không quá lộ liễu thì đều được nhắm mắt bỏ qua, huống hồ đêm nay còn là đêm tình nhân, nam nữ trẻ tuổi có chút khí huyết là chuyện bình thường. Dù sao trinh tiết còn kiểm tra được, chứ đôi môi kia đã từng hôn bao nhiêu người thì ai mà hay.
"Tiểu Lăng Nhi, muội có muốn thứ gì không? Ta tặng cho muội." Phía trước họ là một cặp đôi vô cùng bám dính vào nhau, nam nhân sủng nịch xoa đầu nữ tử.
"Thật ư A Tâm?" Ánh mắt nữ tử sáng lấp lánh, gò má ửng hồng, hơi hạ giọng, "Thật sự là gì cũng được?"
"Đương nhiên! Dù cho muội muốn hái trăng sao trên trời ta cũng chẳng từ!"
Lâm Mặc đi phía sau ỷ vào thính giác nhạy bén của một ám vệ nghe hết toàn bộ nội dung cuộc đối thoại, khẽ huých khuỷu tay với Bách Hiểu Minh: "Vương gia, ngài nghĩ nàng ta sẽ muốn thứ gì?"
Bách Hiểu Minh hơi nhíu mày. Hắn chưa từng gần gũi một nữ nhân nào, ngay cả mẫu thân hắn hình dạng ra sao hắn còn nhớ không rõ, nói gì nghĩ ra được bà ấy thích cái gì. Mà thứ mẫu thân hắn thích, cũng chưa chắc nữ nhân này sẽ thích.
"Vậy ngươi nói xem, nàng ta sẽ yêu cầu thứ gì?" Không nghĩ ra liền đem củ khoai nóng phỏng tay ném lại cho người ra đề.
Nhận phải vấn đề này, Lâm Mặc cũng không lúng túng, trái lại cẩn trọng suy nghĩ về đặc điểm sở thích của nữ nhân, nói khẽ: "Ta nghĩ, nàng sẽ muốn một lọ nước thơm, hoặc phấn sáp gì đó."
Nữ nhân cho dù ở thời đại nào cũng đều rất thích trang điểm a! Cô nương kia thoạt nhìn mười sáu đôi mươi, khẳng định không ngoại lệ!
Câu trả lời nghe rất hợp lý. Bách Hiểu Minh gật gù một chút, sau đó đưa ra đáp án của mình: "Ta lại cho rằng nàng ta sẽ muốn một chiếc khăn tay hay gì đó của đối phương để làm tín vật định tình."
Tuy tặng hoa cho nhau đồng nghĩa hai bên đều mến mộ nhau, nhưng trước đây từng có vài trường hợp qua đêm Thất Tịch liền trở mặt không nhận người. So với vài món mỹ phẩm trang sức có thể bỏ tiền ra mua được, phỏng chừng cô nương này càng mong muốn thứ gì đó gắn kết quan hệ của hai người họ hơn.
Kết quả cô nương Tiểu Lăng Nhi kia không muốn mỹ phẩm trang sức, cũng không cần tín vật định tình, chỉ cùng chàng trai đi vào một hiệu sách, sau đó hớn hở ôm sách đi ra.
Nếu Lâm Mặc nhìn không lầm, bìa sách còn in rõ to tiêu đề !
Không đúng, không đúng! Đáp án này thật không chính xác chút nào!
Ngay cả Bách Hiệu Minh nhìn thấy một màn này, có chút lúng túng, không phải vì đoán sai, mà là vì bí mật trong lòng giống như bị cái gì đó chọt chọt.
"Nam nhân kia thế nhưng thật sự mua cho nàng ta." Lâm Mặc ngốc lăng đứng một bên cửa hiệu để nhìn.
"Thì sao?" Không hiểu sao Bách Hiểu Minh có chút nôn nóng.
Lâm Mặc vốn đã định bảo "Không có gì", sau đó trong nháy mắt nghĩ tới việc gì rất thú vị, mỉm cười đáp: "Ta muốn nói, sau này ngài muốn mua thì nhờ ta là được, không cần phiền đến Lục Thanh Lục Mậu đâu."
"Khụ khụ khụ!!!" Trong nháy mắt vương gia ho sặc sụa, hai mắt trợn trừng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Làm sao cậu phát hiện được?!
"Ngươi nói linh tinh gì đấy? là cái quỷ gì? Thập Nhất ta nói ngươi nghe, người trẻ tuổi nên đọc binh pháp văn thơ, chớ nên trầm mê vào những thoại bản lung tung đấy..." Còn rất biết diễn, hệt như bản thân không hề hay biết gì.
Đáng tiếc Lâm Mặc đã sớm nhìn thấu hắn, hơi rũ mi nói: "Vậy à? Ta cảm thấy có vài thứ cũng khá thú vị."
"Thứ gì?" Bách Hiểu Minh sớm đã thuộc làu bộ sách, lại còn giả vờ hỏi.
"Như trong tập ba, tiểu ám vệ cùng vương gia lăn lộn trong biển hoa..."
"Sai rồi! Rõ ràng là tập hai mới đúng! Khi ấy vương gia vừa rơi xuống vực..." Nói tới đây Bách Hiểu Minh chợt phát hiện mình lỡ miệng, một hồi sau mới lẩm bẩm, "... Ta nghe Lục Thanh kể như vậy."
Lục Thanh: Hắt xì!
Cái biểu tình nửa muốn nói lại thôi này quá phạm vi, manh chết cậu rồi! Tất nhiên từ manh dùng trên người một nam nhân đã trưởng thành có chút không thỏa đáng, nhưng Lâm Mặc cảm thấy người yêu của cậu là thiên hạ đệ nhất đáng yêu!