Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 105

Dù đã lòi đuôi từ lâu, vị vương gia nào đó vì quyết tâm bảo vệ chút tôn nghiêm còn lại của mình bắt đầu giả câm giả điếc, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cậu.

Hắn hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng rời đi, đầu cũng không buồn ngoái lại. Lâm Mặc nhìn cảnh này có chút ngây ngốc, chẳng lẽ giận thật rồi?

Tự kiểm kê lại bản thân, dường như khi nãy cậu cũng không nói gì quá đáng. Chẳng qua nói ra cho hắn biết cậu từ lâu đã biết hắn đọc cái cuốn thoại bản não tàn <Vương gia bá đạo cùng tiểu ám vệ> kia thôi.

Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng đối phương thẹn quá sinh giận. Mà nếu thật là thế, có lẽ cậu nên hảo hảo an ủi hắn một chút chăng?

Bất quá Lâm Mặc còn chưa nghĩ ra biện pháp phù hợp vuốt lông, Diệu vương đứng phía trước đã xoay người lại từ lúc nào, cau mày gắt nhẹ một tiếng: "Còn đứng ở đó làm gì?"

Hắn bước đi ba bước, vụng trộm nhìn lại, liền thấy ám vệ của mình đứng ngây ra như phỗng ở đó, hoàn toàn chẳng hề có ý định đuổi theo. Cảnh tượng này vừa khiến trong lòng hắn kéo lên một ngọn lửa giận vô danh kèm theo vài phần ủy khuất, bất giác không nhịn tiếp tục cao lãnh được, chưa đi được bao xa đã gọi người tới.

Lâm Mặc hơi giật mình, không dám chậm trễ chạy tới. Cậu vừa tới gần, bàn tay của Diệu vương đã nắm chặt lấy tay cậu, mười ngón tay đan xen sít sao không chừa chút khe hở nào. Sau đó hắn lại thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mặt lạnh kéo cậu tiếp tục đi.

Nhiều lần nhìn trộm vẫn không đoán được trong lòng hắn lúc này nghĩ gì, Lâm Mặc nhỏ giọng dò hỏi: "Vương gia, ngài có phải sinh khí rồi không?"

Bách Hiểu Minh im lặng, hồi lâu sau mới mở miệng cứng nhắc nói: "... Không có."

Thật sự rất khó nhìn ra được biểu tình trên một cái mặt than, vì vậy lúc này Lâm Mặc cũng không rõ hắn thật không giận, hay chỉ giả vờ nói như thế.

Cả hai chìm trong bầu không khí trầm lặng, chẳng còn tâm trạng nào nhìn ngắm phố phường, vô tình không biết từ bao giờ đã rời khỏi phố. Xung quanh trống trải tĩnh mịch chỉ toàn tiếng ve kêu từ trong đám cỏ lá xanh rì, phía trước còn có một cây cổ thụ lâu năm, tán cây che cả mặt trăng, toàn thân tỏa ra khí chất già cỗi uể oải.

Bách Hiểu Minh dừng bước, Lâm Mặc ở phía sau cũng dừng theo. Cậu chỉ nghe thấy hắn thở nhẹ ra một tiếng, sau đó chỉ trong tích tắc, gương mặt của mình đã kề sát mặt đối phương, ngay cả nhiệt khí phả ra cũng có thể cảm nhận được.

Ánh mắt của Bách Hiểu Minh một màu đen thẫm, sâu như vực thẳm, thế nhưng trong mắt Lâm Mặc, đó chính là bầu trời đêm rực rỡ nhất đối với cậu.

"Ta thật sự không sinh khí." Hắn nghiêm túc nói, một tay vuốt ve gương mặt của cậu.

Ngược lại còn rất cao hứng. Cao hứng vì có thể cùng ngươi trải qua một buổi tối này, cao hứng vì ngươi không chán ghét sở thích của ta, cao hứng... vì ông trời đã cho ta có cơ hội gặp được ngươi.

Đây nhất định là chuyện may mắn nhất cuộc đời này của hắn. Cho dù tất cả những khổ cực trước kia có khiến người phiền chán đến đâu, chỉ cần một phút giây này được đứng dưới tán cây nắm lấy tay cậu, cũng đủ đánh đổi tất cả khổ não phiền muộn đó.

"Ân." Lâm Mặc chớp mắt, gò má có hơi nóng lên.

Khoảng cách của hai người thật gần, nhưng Bách Hiểu Minh vẫn cảm thấy chưa đủ. Hắn hơi cúi người, để cho môi chạm môi, sau đó chậm rãi mút nhẹ cánh môi hồng hồng mềm mại của đối phương.

Động tác không bá đạo ngang ngược như mọi khi, trái lại mang theo ôn nhu dịu dàng, thật giống như một thiếu niên ngượng ngùng lần đầu tiên trao đi nụ hôn của mình.

Thế nhưng không hiểu sao, cả người Lâm Mặc nếu nóng lên, tựa hồ như có cái lò lửa trong người không ngừng cho than củi vào, lửa cháy thiêu đốt toàn thân thể cậu, khiến người chỉ muốn mềm nhũn như một bãi nước xuân.

"Thật muốn ngay bây giờ một ngụm nuốt ngươi vào bụng." Nhưng ăn hết rồi sẽ không còn gì nữa, cho nên dã thú chỉ có thể luyến tiếc liếm từng chút một thưởng thức loại mỹ vị này.

"Vương gia..." Lâm Mặc rũ mi mắt có hơi rung rung xuống, che giấu tình tự trong đáy mắt.

Thật muốn ôm lấy hắn ngay bây giờ, trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn đắm say, nói cho hắn biết cậu có bao nhiêu tưởng niệm có bao nhiêu yêu hắn.

Nhưng mà đó là không thể, chí ít là ngay hiện tại. Hai tay Lâm Mặc ẩn giấu bên dưới lớp áo nắm chặt lại, chỉ cần không bao lâu nữa, sẽ không mất quá lâu...

"Ngốc tử." Bách Hiểu Minh thở dài xoa xoa đầu của cậu.

Lẽ ra lúc này nên tranh thủ cơ hội nhào vào lòng hắn, nói vài ba câu âu yếm gì đó để khiến hắn càng thêm sủng ái cậu. Nếu Thập Nhất không phải ám vệ mà là một nữ nhân bị gả đi, khẳng định không quá ba ngày liền bị phu quân thất sủng ném sang một bên.

Bất quá chỉ mới nghĩ, hai hàng chân mày của hắn liền nhanh chóng nhíu lại. Không được, cho dù Thập Nhất là nữ nhân, cho dù cậu không phải ám vệ của hắn, hắn nhất định cũng không cho phép cậu lấy người khác! Hắn sẽ trước tiên xông đến trói cậu đem về vương phủ của mình!

Tự tưởng tượng rồi tự mình uống giấm chua lè, chua đến muốn đòi mạng, Diệu vương hẳn sắp trở thành người đầu tiên bị chính mình chua đến chết.

"Nhưng mà cũng không sao, ngươi có ta." Sau đó hắn ghé sát bên tai cậu, thầm thì, "Mùng ba tháng tám là ngày đẹp, chúng ta cùng thành hôn."

"Cái gì?!" Lâm Mặc vì quá bất ngờ, đến nỗi lỡ miệng quên cả phép tắc, "Ngài... ngài..."

"Kinh hỉ quá nên không nói được lời nào sao?" Bách Hiểu Minh sủng nịch cười.

Là kinh hách thì đúng hơn! Mùng ba tháng tám... Chẳng phải là tuần sau ư!

"Không được! Tuyệt đối không được!" Lâm Mặc rối rít xua tay.

"Vì sao lại không được?" Nhận thấy đối phương dường như chẳng hề hạnh phúc đến trào nước mắt như mình nghĩ, Bách Hiểu Minh hơi buồn bực.

Lâm Mặc nghĩ lung tung vớ đại một lý do: "Hoàng thượng tuyệt đối không đồng ý!"

Nghe câu nói này, Bách Hiểu Minh hơi sửng sốt, sau đó cười nhạt: "Thập Nhất, từ trước đến giờ ta làm việc cần ai đồng ý sao?"

Lời này hình như cũng rất đúng... Tuy Diệu vương vẫn luôn tỏ ra nhàn nhã lánh đời, không tranh vào các thế lực trong triều, bất quá chẳng ai có thể chân chính sai khiến được hắn cả. Bằng không vì sao đến giờ này hoàng thượng vẫn chưa lợi dụng quyền thế mà tứ hôn cho hắn một nữ nhân nào đó thuộc phe mình.

"Nhưng... nhưng..." Lâm Mặc cứng họng, rốt cuộc nhỏ giọng phun ra vài chữ, "Cũng quá nhanh rồi..."

"Vậy thì mùng bốn cũng được, đều là ngày đẹp." Chỉ cần là ngày thành hôn của hắn với cậu, hôm nào cũng đẹp cả.

Thế có khác quái gì nhau! Nếu cậu nói không đủ, khẳng định hắn sẽ dời sang mùng năm!

"Vương gia... Ta cảm thấy loại chuyện thành hôn này... vẫn không nên vội vã..." Mồ hôi đã ướt lưng áo Lâm Mặc, cậu không nghĩ ra được lý do gì từ chối nữa hết.

Thập Nhất trong nguyên tác yêu vương gia, nhưng vương gia không yêu hắn, cho nên loại chuyện thành hôn này cũng không xảy ra. Bất quá nếu vương gia ngỏ lời với hắn, lại còn là cưỡng ép, khẳng định lấy tính cách của Thập Nhất dù hoảng sợ vẫn sẽ tuân lệnh.

Hiện tại cậu từ chối vài lần còn được, nhưng nếu quá mức chống cự sẽ khiến cho nhân thiết "luôn luôn tuân lệnh chủ nhân" của Thập Nhất bị phá vỡ.

"419, có biện pháp gì không?" Lâm Mặc cầu cứu trong đầu.

[Tạm thời tìm cách trì hoãn hôn lễ này, để tôi nghĩ cách giải quyết.]

Bên kia, Bách Hiểu Minh nhận ra đối phương đang thất thần, liền không vui cắn nhẹ một cái lên vành tai của cậu. Cảm nhận được thân thể người trong lòng ngực hơi run rẩy, tâm trạng hắn dường như tốt lên chút ít, giọng nói cũng ôn nhu hơn: "Như vậy ngươi muốn khi nào?"

Miệng lưỡi nói như thế, nhưng nếu con số Lâm Mặc đưa ra không khiến hắn hài lòng, cậu tin chắc rằng hắn sẽ không ngại ngần mà gạt bỏ ý kiến của cậu sang một bên.

"... Ba tháng?" Trầm mặc dùng hết kiến thức toán học trong đời của mình để tìm ra con số khả thi nhất, Lâm Mặc rụt rè hỏi thử.

"Quá lâu!" Bách Hiểu Minh lắc đầu, ba ngày thôi hắn đã không chờ nổi rồi!

"... Hai tháng?"

"Tối đa một tháng!" Nhìn thấy ánh mắt cậu như muốn trả giá thêm, Bách Hiểu Minh lần đầu tiên phóng ra quyền uy vương gia bá đạo của mình, "Không thể kéo dài thêm!"

Nhìn điệu bộ đối phương liền biết cuộc tranh luận này tuyệt đối không thể tiếp tục, nếu còn ép tới nói không chừng phản tác dụng, ngày hôm sau hắn đóng gói cậu vào kiệu hoa gả đi thì nguy. Lâm Mặc tự nhiên hiểu đạo lý làm người phải biết co giãn, dù không hài lòng lắm vẫn gật đầu: "Một tháng."

"Tại sao ngươi nhìn bất mãn như vậy?" Bách Hiểu Minh hừ lạnh hỏi.

"Không có a..." Lâm Mặc nhìn xuống đất, lí nhí nói.

Làm nam nhân tốt liền không tranh cãi với vợ, coi như sủng hắn vậy. Lâm Mặc chỉ có thể tự an ủi mình như thế. Cậu là một nam nhân tốt một lão công tốt a...

Bách Hiểu Minh vui vẻ hôn lên trán cậu một cái, tự động xem biểu hiện này của cậu như thẹn thùng. Quả nhiên là một kẻ biệt nữu, trong ngoài không đồng nhất. Rõ ràng yêu thích đên vậy, còn cố tình cùng hắn kỳ kèo trả giá.

Trải qua một đêm đầy bất ngờ, một người ôm tâm tình vui sướng, người còn lại đem theo lo lắng hoang mang, cả hai đều thức trắng đêm không tài nào ngủ được.

Vì thế sáng hôm sau tinh thần Lâm Mặc đặc biệt không tốt, dưới hai mắt còn có quầng thâm. Có điều y phục ám vệ rất kín, trừ phi quan sát kỹ bằng không cũng sẽ không nhận ra.

[Lâm Mặc, cơ hội thực hiện nhiệm vụ đến rồi!]

Nghe tiếng nhắc nhở của 419, Lâm Mặc quay đầu lại, liền nhìn thấy bóng dáng của quận chúa chạy tới: "Thập Nhất ca ca!"

"Nhìn nàng không giống như muốn ra oai đánh phủ đầu tôi a." Tuy Lâm Mặc nhìn không ra trong bụng vị quận chúa này nghĩ cái gì, bất quá nhìn mặt nhìn ngữ điệu của nàng ta dù thế nào cũng không thể nói ra được những lời trong nguyên tác.

[Không sao, khi ấy dù nàng ta nói cái gì, cậu cứ đáp lại giống như nguyên tác là được.]

419 vừa dứt lời, Cẩm Mân quận chúa cũng đã chạy đến trước mặt Lâm Mặc.

"Hộc hộc... Thập Nhất ca ca..." Là một vị quận chúa từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa ngọc ngà, thể lực của Bách Vị Trân hiển nhiên không tính là tốt, "Ta... ta có lời muốn nói với ngươi..."

Đến! Lâm Mặc chuẩn bị mười hai vạn tinh thần chống địch, ưỡn thẳng lưng ngẩng cao đầu nhìn nàng ta!

"Thập Nhất ca ca, ta thích ngươi!"

Quả nhiên vẫn có ý đồ với vương gia! Nhưng không chạy đi tìm vương gia lại tìm cậu nói làm gì... Khoan đã!

Lâm Mặc thật muốn ngoáy tai nghe cho rõ, ngạc nhiên cực độ đến cả kính ngữ cũng quên dùng: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Bách Vị Trân đã chìm đắm trong tình yêu, đương nhiên sẽ không để ý đến mấy điều nhỏ nhặt đó, hai má hồng hồng ngượng ngùng nói: "Ta... ta chính là thầm mến Thập Nhất ca ca từ lâu..."

Lần này cho dù không đúng với kịch bản ban đầu trong nguyên tác, Lâm Mặc vẫn phải thốt lên: "Quận... quận chúa, ngài hẳn là có hiểu lầm gì rồi..."

"Không có! Ta thực sự yêu thích ngươi!" Có lẽ thành công nói ra lời thổ lộ, Bách Vị Trân càng thêm bạo gan nói một tràng dài, "Từ giây phút ngươi cứu ta thoát chết, ta liền không tài nào quên được ngươi!"

Nói rồi, nàng e thẹn cúi đầu, mặt đã sắp bốc cháy như tôm luộc: "Tim của ta... đang đập thật nhanh. Đây không phải là tình yêu sao..."

Không, là do ngài khi nãy chạy bộ quá nhanh, dẫn đến tim tăng tốc độ co bóp.

"Quận chúa thứ tội, chỉ riêng chuyện này Thập Nhất không thể."

"Tại sao?" Bách Vị Trân mở to đôi mắt, tưởng chừng một giây sau liền có thể trào nước mắt, "Tại sao ngươi lại không muốn? Thập Nhất, có phải ngươi e ngại thân phận của mình? Ta... ta không ngại việc ngươi là ám vệ... Cho dù phụ thân ta không đồng ý, chỉ cần ngươi muốn, ta liền vứt bỏ thân phận quận chúa này, cùng ngươi thay danh đổi họ rời đi nơi khác sống một đời an nhàn..."

Xem ra tiểu cô nương này thoạt nhìn chín chắn, kỳ thực nội tâm vẫn rất ngây thơ không hiểu sự đời. Lâm Mặc trong lòng thở dài, một túp lều tranh hai quả tim vàng nào có dễ dàng đến thế. Ban đầu có lẽ còn ân ân ái ái, nhưng đến khi gánh nặng của dầu gạo củi muối trà thuế,... đổ ập xuống, tình yêu liền trở thành thứ không đáng giá nhất. Huống hồ coi như vượt qua được những khó khăn này, ai biết được người từng cùng mình thề hẹn trong quá khứ liệu sau này có trở mặt quay lưng hay không?

Tại sao trong tiểu thuyết nhân vật chính đều rất giàu, hoặc tối thiểu cũng phải khá giả trở lên? Bởi vì nếu không có tiền thì làm gì còn thời gian nói chuyện yêu đương thuần khiết! Tại sao tiểu thuyết đều kết thúc sau khi bọn họ yêu nhau? Vì chẳng ai biết được tình yêu của họ sẽ kéo dài đến bao lâu! Nghĩ xem, nếu viết về cuộc sống ân ân ái ái của bọn họ hàng ngày, ban đầu độc giả còn mới mẻ, nhưng vài trăm chương đều như thế dù kiên trì cỡ nào cũng sẽ nản. Mà đến người đọc còn nản, nói gì người trong cuộc sẽ ra sao.

Bất quá cậu vẫn còn một lời thoại cần nói, liền theo đúng kịch bản quỳ xuống: "Quận chúa... Thứ cho Thập Nhất không thể chấp thuận yêu cầu của ngài. Thập Nhất đối với quận chúa không có tình cảm nam nữ, dù có cũng không đi theo ngài được."

"Chỉ cần vương gia còn một ngày cần Thập Nhất, Thập Nhất tuyệt đối không rời bỏ người. Tương tự... nếu vương gia không cần Thập Nhất nữa..."

Bách Vị Trân ngây người ra, mãi một lúc sau mời hoàn hồn, yếu ớt nói: "Cho nên... ngươi đây là đang từ chối ta?"

Nhìn thấy người đối diện trầm mặc như đang khẳng định cho câu hỏi của mình, Bách Vị Trân đột nhiên lần đầu tiên nếm trải cảm giác trống rỗng chưa từng có. Nàng gạt bỏ nước mắt, đột nhiên cao giọng nói: "Được rồi, đứng lên đi!"

Lâm Mặc vừa đứng lên, vừa kín đáo quan sát vị quận chúa này. Kỳ thực cậu cũng không ngờ Cẩm Mân quận chúa thế nhưng không có thiện cảm với vương gia, mà là với cậu.

Lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu kiếp người, Lâm Mặc mới được con gái tỏ tình. Nếu là cậu của rất lâu trước kia, nhất định không nói hai lời liền đồng ý. Nhưng hiện tại toàn bộ trái tim cậu đều thuộc về một nam nhân khác rồi, không thể chứa thêm bất kỳ ai nữa.

"Xin lỗi." Nói thế nào cũng là mình từ chối đối phương, Lâm Mặc rất phong độ mà nhẹ giọng xin lỗi.

"Hừ! Không cần ngươi xin lỗi!" Quận chúa hung hăng lau nước mắt, viền mắt vẫn còn hơi ửng hồng, "Ta... ta chỉ là bị cát bay vào mắt! Ta sao có thể vì việc này mà tổn thương!"

Dù sao cũng là một tiểu cô nương, ngoài miệng mạnh mồm như thế, trong lòng hẳn đã đau lòng cho mối tình còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc như mình. Nhưng nàng là quận chúa, kiêu ngạo của nàng tuyệt đối không để cho nàng thể hiện mình thảm hại như vậy.

"Chuyện ngày hôm nay, nếu như ngươi dám kể cho ai khác, ta sẽ... sẽ..."

"Quận chúa an tâm, Thập Nhất tuyệt đối không nói lời nào."

"Cho dù là hoàng tổ cữu hỏi ngươi cũng không được kể!"

"Sẽ không."

"Nói láo! Hoàng tổ cữu ta mà hỏi ngươi nhất định sẽ kể!"

"..." Đúng thật là vậy.

Bách Vị Trân đã lau hết nước mắt, khôi phục được tám phần dáng vẻ thường ngày của mình, hơi mím môi nhìn sang đối phương khẽ hỏi: "Có phải ngươi với hoàng tổ cữu của ta... là cái loại quan hệ kia hay không?"

"..." Đến cả nàng ta cũng nhìn ra, xem ra tên Bách Hiểu Minh này thật không biết kiềm chế chút nào. Bình thường quá khoa trương rêu rao rồi.

"A Bích cư nhiên nói thật..."

A Bích là ai? (ノ`□")ノ⌒┻━┻

Không đợi Lâm Mặc hỏi, Bách Vị Trân liền tự giải thích: "A Bích là nô tì thiếp thân của ta... Trước khi ta đến Hoài Lạc, nàng bảo ta đừng phí công vô ích, ngươi sẽ không thích ta đâu. Nhưng ta không tin, cho rằng nàng ấy chẳng qua muốn ngăn cản ta mới nói như vậy..."

Lúc ấy nàng vô cùng tự tin thầm nghĩ, nàng xinh đẹp lại ôn nhu như vậy, có nam nhân nào lại chống lại được mị lực của nàng. Huống hồ nàng còn sẵn lòng từ bỏ thân phận cao quý của mình để đi theo đối phương, tình cảm chân thành đến vậy thế gian có mấy ai!

Nếu như khi đó nàng tin tưởng lời A Bích, bây giờ đã không chật vật thê thảm như vậy. Cũng may ở đây ngoại trừ Thập Nhất ra thì không còn ai khác, bằng không nàng biết giấu mặt mũi đi đâu. Phụ thân nếu biết được, còn không nổi trận lôi đình tóm cổ nàng về Cổ Ưng.

"A Bích bảo rằng, ngươi nhất định chỉ yêu một mình vương gia thôi."

Từ từ!!! Rõ ràng chỉ là nhân vật qua đường Ất Giáp trong nguyên tác, sao đột nhiên lại có hỏa nhãn kim tinh thế này!

Do ám ảnh tâm lý từ mấy thế giới trước, Lâm Mặc nhớ tới những nhân vật bị virus nhập vào đều biến đổi bất thường, cảnh giác hỏi: "Làm sao nàng ta biết?"

Lúc ở Hoài Lạc Diệu vương đúng là không kiêng nể gì thật, nhưng thời điểm đến Cổ Ưng làm khách hai người bọn họ vẫn luôn thập phần kín đáo, ngay cả đánh một pháo cũng không dám, thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn.

"A Bích nói với ta, trong sách đều viết như vậy..."

"..." Đột nhiên có dự cảm không lành.

"Tiểu ám vệ cho dù có trải qua bao nhiêu khó khăn vẫn sẽ chỉ yêu một mình vương gia mà thôi... " Bách Vị Trân thật cẩn thận hồi tưởng lại từng lời A Bích nói với mình, "Nàng bảo lúc tiểu ám vệ bị trọng thương được thái tử nước láng giềng cứu đem lòng mến mộ, ôn nhu chăm sóc vẫn không hề thay lòng đổi dạ, cuối cùng vẫn từ chối ngôi vị thái tử phi y dành cho cậu mà quay về với vương gia..."

Thời điểm đó A Bích còn hết sức nghiêm túc khuyên răn nàng: "Tiểu thư, ngài thấy rồi đó, thái tử kia vừa giàu có lại ôn nhu sủng nịch như thế tiểu ám vệ còn không phản bội vương gia, ngài nhất định thất bại."

"A Bích, đó đều là thoại bản không đáng tin." Bách Vị Trân lúc ấy vẫn còn dào dạt niềm tin, cho nên không nghe vào tai.

"Ngài không biết thoại bản đều bắt nguồn từ đời thật sao? Huống hồ thoại bản này xuất phát từ Hoài Lạc, không có lửa làm sao có khói, nhất định Diệu vương cùng với ám vệ của ngài có cái gì đó..."

Sau khi nghe Cẩm Mân quận chúa trình bày lại xong, Lâm Mặc chỉ cảm thấy đất trời yên tĩnh.

Ngọa tào! Tuy rằng nàng ta không nói tên, nhưng Lâm Mặc khá chắc chắn thoại-bản-ấy-là-thoại-bản-nào-mọi-người-đều-biết!

Cư nhiên loại thoại bản não tàn này lại bán chạy đến mức được thương gia mang đến buôn bán tại Cổ Ưng! Quá ư phi lý rồi!

Đợi đến lúc Lâm Mặc hồi phục lại tinh thần, Cẩm Mân quận chúa đã rời đi, chỉ để lại khoảng không trơ trọi.

Lúc tỏ tình can đảm tăng vọt, tự nhiên không cảm thấy gì. Mọi chuyện đều qua, bản thân cũng bị từ chối, Bách Vị Trân càng đứng càng ngại, đương nhiên liền nhân lúc Lâm Mặc ngẩn người bỏ chạy mất.

Lần đầu tiên thất tình, quận chúa buồn bã ủ dột đến mức không còn tâm tình làm gì, vừa quay về liền nhốt mình trong phòng.

Mặc dù sớm biết dù cho đối phương có chấp thuận thì bản thân khó lòng trốn thoát dưới mí mắt phụ thân mà tiêu dao tự tại, Bách Vị Trân vẫn không khỏi buồn phiền. Nàng chỉ là không ngờ Thập Nhất một chút ý tưởng đối với mình cũng không có, thật sự chỉ coi nàng như một vị quận chúa bình thường. Phỏng chừng nếu không phải vì nàng là cháu gái của Diệu vương, có khi cậu cũng không buồn ra tay cứu giúp.

Loại suy nghĩ này khiến Bách Vị Trân đã buồn càng thêm buồn, tuổi dậy thì khiến con người ta dễ sinh ra những ý tưởng táo bạo, vì thế ngay đêm đó nàng nhân lúc thủ vệ không để ý bỏ trốn khỏi vương phủ.

Kỳ thực nàng cũng không biết đi đâu, cũng không định đi xa, chẳng qua trong lòng bức bối muốn rời đi một lát mà thôi. Theo đuổi thất bại, tự nhiên mặt dày ở lại vương phủ của hoàng tổ cữu thật sự không ý nghĩa. Nhưng quay về Cổ Ưng... Nghĩ đến đây lòng Bách Vị Trân liền trĩu nặng, nàng thật sự không muốn quay về đó, tiếp tục sống một cuộc đời không thể tự làm chủ chính mình. Phụ thân nàng nhất định sẽ không buông bỏ tham vọng của mình, mà nàng lại không thể ngăn cản ngài, cũng không thể làm gì để thay đổi vận mệnh bản thân...

Đang miên man suy nghĩ, trước mắt nàng đột nhiên lướt qua một hình ảnh quen thuộc. Bách Vị Trân sững người trong hai giây như cố nhớ lại, sau đó đỏ mắt chạy theo sau bóng người kia: "Ngươi...! Ngươi đứng lại!"

Đáng tiếc nam nhân kia đi quá nhanh, nàng chạy một hồi liền lạc mất dấu, bơ vơ đứng giữa một đường hẻm vắng.

Nếu khi nãy nàng không nhìn lầm, trên tay nam nhân kia là hà bao nàng thêu cho Thập Nhất.

Ngay cả món quà nàng hao tâm tốn sức làm ra cũng ném đi, sự thật phũ phàng này một lần nữa khiến Bách Vị Trân nhận ra Thập Nhất không hề yêu thích nàng.

"Cô nương, trời đã tối không nên đi lại một mình như vậy." Một giọng nam trầm thấp từ phía sau vang lên.

Bách Vị Trân giật mình quay người lại, liền nhận ra dáng vẻ đối phương nhất định là người khi nãy nàng đuổi theo, vội vàng hô to: "Ngươi... khi nãy ngươi có cầm một cái hà bao..."

"Ý cô nương là cái này?" Nam nhân rút từ trong ống tay áo ra một cái túi thêu gấm xinh đẹp vô cùng.

"Đúng vậy! Ai cho ngươi tùy tiện lấy nó!"

Nam nhân hơi nhíu mày, giải thích: "Tại hạ nhìn thấy cái hà bao này trước cửa nhà, còn tưởng rằng của cô nương nào đánh rơi, mấy ngày nay đều đang tìm trả lại."

Nhưng y tìm khắp cả khu phố này, vẫn không tìm ra vị cô nương nào danh tự là "Trân". Hơn nữa nhìn vào kiểu dáng chất liệu của túi thêu, tất cả đều là hàng thượng đẳng, không giống loại túi thêu bình thường bán ở ngoài chợ.

"Nếu là của cô nương đánh rơi, tại hạ xin trả lại."

Tự biết mình có phần vô lý, chưa hỏi đã ngang ngược chất vấn người ta, Bách Vị Trân hơi ngượng ngùng cúi đầu: "Cảm ơn..."

Nàng thật xấu hổ, chỉ muốn xóa đi toàn bộ cuộc nói chuyện này, ánh mắt bất ngờ nhìn thấy một xấp giấy trên tay còn lại của nam nhân: "Đây là gì? Tranh chữ sao?"

Dù sao cũng là nàng sai, nếu đối phương quả thật bán tranh chữ, nàng liền mua hết toàn bộ coi như chuộc lỗi vậy.

"Không phải, là bản thảo." Nam nhân cười hiền lành.

"Bản thảo?" Từ này đối với Bách Vị Trân quanh năm ở trong nhà tựa hồ thật mới lạ.

"Ta viết thoại bản lên giấy, gọi là bản thảo, sau đó đem đến nhà in. Nhà in sẽ dựa trên bản thảo của ta dùng khuôn chữ có sẵn in lên giấy. Sau khi in xong đóng bìa lại liền có một cuốn thoại bản rồi." Nói đến công việc của mình, nam nhân dường như rất hào hứng, "Cô nương có muốn xem thử không?"

"Thoại bản của ngươi sẽ không phải mấy cái... cái hình ảnh đồi trụy gì đó chứ?" Bách Vị Trân mặt đỏ tai hồng mà hỏi. Nàng nghe A Bích bảo ngoài chợ bán rất nhiều thứ như vậy, hơn nữa nam nhân còn rất thích mua chúng về để đọc. Có điều nữ tử không thể, còn không cho nàng đọc.

"Không có, không có. Thoại bản của tại hạ già trẻ lớn bé đều có thể xem, có rất nhiều tiểu cô nương cũng thích xem thoại bản của tại hạ lắm."

Nghe đối phương đảm bảo như vậy, Bách Vị Trân liền bị gợi lên một tia hứng thú, ngập ngừng gật đầu: "Vậy ta cũng muốn đọc thử."

*****

Sáng sớm hôm sau, Diệu vương vừa ngồi ăn sáng vừa nghe Lục Thanh báo cáo chi tiết chuyện ngày hôm qua.

"... Quận chúa sau khi đến nhà tên kia đọc sách xong liền trở về, giữa hai người không hề xảy ra chuyện gì, ngay cả nắm tay cũng không."

Lâm Mặc ngồi kế bên lúc này mới biết tối hôm qua Cẩm Mân quận chúa thế nhưng to gan dám trốn khỏi vương phủ. Có điều nghe Lục Thanh kể lại rõ ràng rành mạch hướng đi của nàng ta thế này, xem ra Diệu vương đã sớm sai người trông coi xung quanh nàng rồi.

"Không có chuyện gì thì được rồi, lui đi."

Lục Thanh rời đi, để lại không gian riêng tư hoàn toàn cho hai người.

Lâm Mặc lén lút nhìn thấy Diệu vương vẫn thần sắc nhàn nhạt như cũ, tựa hồ không hề bị chuyện này làm cho ảnh hưởng, có hơi tò mò hỏi: "Ngài sớm biết nàng ta sẽ trốn ra sao?"

"Không biết, chỉ là cho người canh chừng từ sớm thôi." Đỡ cho nàng ta gặp tai ương gì, Thần vương lại lấy cớ vu vạ lên đầu của hắn.

"Nhưng mà..." Lâm Mặc hơi rối rắm tiếp tục, "Một cô nương trẻ tuổi lại ở riêng phòng với một nam nhân, dù giữa hai người không xảy ra gì hết vẫn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng..."

"Thì sao?" Diệu vương nhàn nhạt uống một ngụm cháo.

"Vương gia, nàng ấy là nội tôn nữ của ngài đấy." Lâm Mặc bất đắc dĩ nói.

"Hừ." Nội tôn nữ còn muốn đi tranh giành tình nhân với hoàng tổ cữu, hắn chưa trực tiếp đuổi nàng ta ra khỏi vương phủ là nhân từ lắm rồi.

Chuyện ngày hôm qua cho dù Lâm Mặc không kể lại Bách Hiểu Minh vẫn có những cách khác để biết. Tất nhiên hắn nổi giận vô cùng, cứ tưởng rằng Bách Vị Trân cùng lắm thuận theo phụ thân mình bày mưu lập kế gì thôi, không ngờ nàng ta còn ôm ấp tâm tư với ám vệ của hắn!

Dù Thập Nhất đã từ chối, nàng ta cũng có vẻ bỏ cuộc, nhưng hũ giấm này Bách Hiểu Minh vẫn uống đến chua răng!

"Vương gia..."

"Ta đã sai ngươi đi theo nàng, tự nhiên sẽ bảo đảm an toàn cho nàng." Mặc dù hắn đang chua muốn hỏng, nhưng lý trí hãy còn đó, vẫn cho người bảo vệ nàng ta, đảm bảo không ai nhìn rõ được dung mạo nàng. Nếu như nam nhân kia thật sự động tay động chân, hôm nay y nhất định không còn nhìn thấy ánh mặt trời.

Lâm Mặc cười cười trong lòng, biết rằng nam nhân của cậu không phải loại người tàn nhẫn độc ác không nói lý, liền cúi đầu ăn tiếp.

Hai người an nhàn hưởng thụ, Thần vương bên này lại đau đầu mẻ trán không thôi.

Không biết làm cách nào đội quân y che giấu bao nhiêu năm qua vẫn luôn trót lọt lại bị Trì Uất đế phát hiện, từ cách đây vài ngày đã liên tục cho người đến thăm dò hết đợt này đến đợt khác. Thủ vệ cùng tử sĩ của y cũng chỉ có hạn, ngăn được lần đầu lần hai lần ba, làm sao có thể ngăn cả đời, rốt cuộc vẫn để cho kẻ khác thoát khỏi vòng vây báo về triều đình.

Giấu hoàng thượng trữ quân riêng là trọng tội, cho dù không chém bay được đầu Thần vương y thì cũng đủ khiến y rơi xuống không còn một thứ gì. Thần vương tức giận đến hô hấp khó thông, gạt đổ bộ trà cụ rơi vỡ tan tành: "Bên Diệu vương như thế nào còn chưa có tin tức?!"

"Bẩm... bẩm vương gia... Ám vệ chúng ta phái đi đều không trở về..." Gã thủ hạ nơm nớp bẩm báo.

Không trở về, đồng nghĩa đều đã bị xử lý. Nói cách khác, Diệu vương đã biết hành động của y, không những không phối hợp mà lại còn đáp trả bằng một đòn đau đớn. Hai mắt Thần vương đầy tơ máu, y ôm ngực ho liên tục: "Khụ khụ khụ... Nhất định là hắn... Hắn nhất định nói cho hoàng thượng biết!"

Bằng không làm thế nào đang yên đang lành Trì Uất đế lại đi nghi ngờ y nuôi trữ quân riêng, còn ráo riết hao tốn không ít ám vệ đến lấy chứng cớ?! Càng nghĩ càng tức giận, nếu có khả năng nguyền rủa, Thần vương khẳng định đã nguyền chết Diệu vương cùng Trì Uất đế tám vạn lần rồi!

"Vương gia! Có bồ câu đưa tin!"

Một tên thuộc hạ khác chạy vội vào, dâng lên một ống trúc. Thần vương cố sức đỡ người dậy, lấy cuộn giấy bên trong ống trúc ra, vừa đọc xong liền phun ra một búng máu, choáng váng ngã xuống.

"Vương gia! Vương gia!"

Trên tờ giấy là nét chữ dứt khoát lạnh lùng của Diệu vương, ngắn gọn chỉ vỏn vẹn vài chữ: "Nếu không muốn tuyệt hậu, đừng làm chuyện dại dột."

Cũng không phải Bách Hiểu Minh đột nhiên mở lòng từ bi cho phép Cẩm Mân quận chúa theo mình về Hoài Lạc; kỳ thực ngay từ lúc đó hắn đã có sẵn âm mưu cả rồi. Cho dù khi ấy Cẩm Mân quận chúa không chạy đến xin đi cùng, hắn nhất định vẫn có biện pháp mang nàng đi. Bởi vì hắn biết Thần vương đang bày mưu kế gì, hết sức tự nhiên dùng chính cái bẫy của y bẫy ngược lại.

"Diệu vương! Ngươi được lắm!"

Bách Vị Trân chính là yếu điểm của y. Đời này có hai thứ y quan tâm nhất, chính là ngai vàng cùng người kế thừa. Nếu y thật sự tuyệt hậu, như vậy hao tâm tốn lực leo lên trên ngai vàng để làm gì?! Rồi lại dăm ba năm truyền ngôi cho một tên nào đó trong hoàng thất?! Y không cam tâm!

Chỉ không ngờ mưu kế của mình lại bị phản ngược lại, lẽ ra ngay từ đầu không nên đánh chủ ý lên Diệu vương. Kẻ mà Trì Uất đế còn e ngại, y làm sao có thể lừa gạt được...

Nhưng nỗi hận này y nuốt không trôi! Thù này nếu không báo, y tuyệt đối không chịu được!

"Vương gia bớt nóng. Kỳ thực thuộc hạ có nghe được vài tin liên quan đến Diệu vương..." Gã thuộc hạ đưa tin lập tức nói nhỏ vào tai Thần vương.

Gương mặt ủ rũ của Thần vương trong phút chốc bừng sáng sinh cơ, hai mắt y lập lòe, quát to: "Ngươi nói thật?! Khụ khụ khụ!"

"Là thật! Ta còn nghe trên dưới vương phủ bàn tán một tháng sau sẽ mở lễ thành hôn..."

"Ha ha ha!" Thần vương ôm ngực cười to, "Hóa ra là như vậy! Hóa ra là như vậy!"

"Vương gia..."

"Vừa vặn Vô Diện đoàn vừa chết mất một người, khụ khụ..."

"Chẳng lẽ ngài định...?!"

"Đương nhiên!" Ánh mắt Thần vương lóe lên tia ngoan độc, "Cừu hận này đương nhiên phải báo, hơn nữa còn phải khiến hắn khắc sâu đến chết mới thôi!"

Tác giả có lời muốn nói: Viết về phần của Bách Vị Trân hơi dài, nhưng mà vì ta không dự định viết phiên ngoại cho nàng ta nên gom vào đây viết luôn. Ngoài ra... những nàng nào mua sách nếu đã nhận được sách thì vào Shopee xác nhận giùm ta OTL Các nàng chưa xác nhận thì Shopee chưa chuyển tiền cho ta đâu OTL
Bình Luận (0)
Comment